Lộ Hạo thở dài, tuy hắn ta không cách nào phủ nhận sức hấp dẫn cường đại của con tem này, nhưng Hồng bà bà không cho phép, hắn ta nhất định phải giao con tem này ra.
Hơn nữa còn không có bất kỳ chỗ cò kè mặc cả gì.
Nhận ra sự nghi ngờ của Triệu Khách, Lộ Hạo vừa ăn tim heo trong đĩa vừa nói với Triệu Khách: “Trong khoảng thời gian này Quỷ thị hoàn toàn là đại thanh tẩy, Hồng bà bà…”
Lộ Hạo dừng lại một chút, đang suy nghĩ cách dùng từ.
“Hiện tại nàng đã không còn lo lắng, bất kỳ người nào cũng không thể chống đỡ mũi nhọn, cho dù là chín vị người đưa thư còn lại trong mười người đứng đầu cũng phải tránh né mũi nhọn, nếu ta nói hiện tại nàng đã là sự tồn tại vô địch, không biết ngươi có thể hiểu được hay không.”
“Vô địch!”
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, trong đầu đột nhiên nghĩ đến tấm bia đá mà hắn vừa thấy.
“Không sai, vô địch, vô địch đúng nghĩa, không có bất kỳ quy tắc nào có thể gò bó nàng, hoành hành vô kị, ngày càng ngạo nghễ.”
Lộ Hạo gật đầu thật mạnh, trên mặt đang cười nhưng nụ cười đắng chát.
Không phải hắn ta không muốn thoát khỏi Quỷ thị về hiện thực, nhưng kết quả lại bị Hồng bà bà cưỡng ép bắt về từ trong hiện thực.
Nói một cách khác, cho dù mình chạy vào trong hiện thực, với năng lượng khổng lồ của Hồng bà bà, cộng thêm vô số người đưa thư trong hiệp hội xem bói không tiếc trả giá cung cấp tin tức cho Hồng bà bà.
Đặc biệt hội trường hiệp hội xem bói đã bị Hồng bà bà tự tay cắt đi, ai dám không theo.
“Nhân chi tương tử kỳ ngôn dã thiện!”
Trong đầu Triệu Khách xuất hiện câu nói kia của Vương Ma Tử, một người sắp phải chết, cái chết đã không thể uy hiếp được nữa.
“Tiếp nhận đi, ngươi không có lựa chọn tốt hơn, trở thành chủ nhân Quỷ thị là số mệnh của ngươi!”
Từ Vũ cười híp mắt nói với Triệu Khách, hắn ta rất coi trọng Triệu Khách, Hồng bà bà cũng rất coi trọng Triệu Khách, dường như tất cả đã sớm được lên kế hoạch xong xuôi.
Một tên đầu bếp, một tên đầu bếp được tình lang của Hồng bà bà tự mình truyền thụ trù nghệ, khiến hắn có được trù nghệ đăng phong tạo cực.
Dưới tình huống không có bất kỳ sự sắp xếp gì lại xuất hiện trong tầm mắt của Hồng bà bà, đây là thiên ý từ nơi sâu xa.
Tuy Từ Vũ hâm mộ lại không cảm thấy ghen ghét vì Triệu Khách, ngay từ đầu hắn ta đã đi nhầm đường, trừ khi Âm Dương lão nhân chết đi, nếu không hắn ta không có khả năng tiến thêm một bước.
Hắn ta còn cần Quỷ thị che chở, cũng cần Quỷ thị ủng hộ, Triệu Khách là sự lựa chọn tốt nhất.
“Nếu ta nói… Không thì sao!”
Sau khi Triệu Khách im lặng một lát, cuối cùng mở miệng, sự dụ dỗ này rất lớn, lớn đến mức khiến người ta khó mà từ chối.
Nếu là lúc khúc mắc của hắn chưa được cởi bỏ, e rằng lúc này trong lòng Triệu Khách đã bắt đầu dao động, sống quãng đời còn lại trong Quỷ thị cũng là một lựa chọn tốt.
Nhưng sau khi giải quyết được khúc mắc, trong lòng Triệu Khách nghĩ đến rất nhiều thứ, ít nhất hắn không muốn bị nhốt ở một nơi quỷ quái này cả đời.
Cho dù có được lực lượng cường đại nhất, vẫn là lồng giam sư tử.
Đây không phải thứ mà Triệu Khách muốn.
“Ôi!”
Thấy thế, Từ Vũ và Lộ Hạo nhìn nhau, hai người đồng thời thở dài.
Lộ Hạo nhìn chằm chằm Triệu Khách: “Ta rất hy vọng lúc này ngươi có thể tiếp nhận, có biết không, đây đều vì muốn tốt cho ngươi.”
Từ Vũ đưa tay chỉ cửa phòng sau lưng: “Nếu ngươi từ chối thì tự mình đi nói với Hồng bà bà đi, nhưng… Đây không phải một lựa chọn tốt.”
Triệu Khách gật đầu không để ý lời khuyên can của Từ Vũ và Lộ Hạo, đứng lên đi về phía cánh cửa kia.
Nhưng lúc bước tới trước cửa, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Hắn quay đầu nhìn tim heo chiên tương trên bàn cơm tỏa ra mùi hương kỳ lạ, không khỏi nhíu mày hỏi hai người bọn họ: “Này, nhưng tên kia bị sư nương của ta cắt rơi đầu, đầu của bọn họ bị đặt ở trong hộp, vậy xác của bọn họ đâu?”
Ngay lúc vẻ mặt hai người ngơ ngác, Triệu Khách đã đẩy cửa đi vào, biến mất ở trước mặt hai người.
“Xác chết??”
Lộ Hạo và Từ Vũ nhìn nhau, không hiểu vì sao Triệu Khách đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
Tất cả mọi người chỉ nhìn đầu, ai lại quan tâm xác chết?
“Tên tiểu tử ngốc này, đợi chút nữa hắn sẽ phải nếm mùi đau khổ!”
Lộ Hạo rất bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy lần này Triệu Khách rất ngu ngốc.
Từ Vũ cười nói: “Tuổi trẻ đều có suy nghĩ riêng.”
Hai người nói lời này lại nhìn nhau cười, nhưng nụ cười lại cứng đờ ở trên mặt hai người.
Không biết nghĩ tới điều gì, đầu tiên sắc mặt hai người tái nhợt, chậm rãi từ xanh biến thành trắng, sau đó từ trắng biến thành đen cứ như trò ảo thuật đổi mặt Tứ Xuyên.
Ánh mắt ngơ ngác nhìn tim heo còn chưa ăn hết trên đĩa.
“Ọe!!!”
Lúc cửa phòng đóng lại, Triệu Khách còn có thể nghe được tiếng nôn mửa của hai người Từ Vũ và Lộ Hạo.
Đối với điều này, Triệu Khách nở nụ cười, kia đúng là tim heo nhưng Triệu Khách tin tưởng trong một khoảng rất dài sau này bọn họ sẽ không ăn thứ này nữa, thậm chí có khả năng ăn chay một đoạn thời gian.
Coi như một sự trả thù nho nhỏ đi, Triệu Khách là người lòng dạ hẹp hòi, đối với những người đối đầu với mình, dù là bằng hữu hay kẻ địch đều không rộng lượng.