Một lát sau, Triệu Khách thu lại nụ cười trên mặt, đi từng bước một dọc theo hành lang hoa lên.
Đến cuối hành lang, Triệu Khách thấy một ngọn núi băng.
Hồng bà bà chắp hai tay sau lưng đứng trước núi băng, ánh mắt nhìn núi băng trước mặt, nàng như một bức tượng đá mặc cho gió tuyết diễn tấu, âm u bất động.
Triệu Khách cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện ngọn núi băng này rất quen mắt.
“Núi phụ của Côn Luân?”
Tất nhiên Triệu Khách không nhìn ra nhưng lại mơ hồ có một suy đoán to gan.
Hồng bà bà không quay đầu lại, chỉ gật đầu nói: “Đi theo ta.”
Sự bình tĩnh ngoài dự đoán, không hề xuất hiện dáng vẻ điên cuồng nổi giận như đám người Vương Ma Tử đã nói đến.
Chỉ không biết vì sao, Triệu Khách luôn cảm thấy đây càng giống sự yên tĩnh trước bão táp.
Không biết rốt cuộc Hồng bà bà muốn làm gì, Triệu Khách vẫn nhanh chân đi theo.
Đi dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh lên trên, trong lúc đó Hồng bà bà không nói chuyện, Triệu Khách cũng tỏ vẻ hồ đồ đi theo sau lưng không nói một lời.
Lúc đi đến đỉnh núi, Hồng bà bà đưa tay chỉ: “Ngươi xem, sư phụ của ngươi đang ở chỗ này.”
Trên đỉnh núi cô độc, một người ngồi xếp bằng một mình, bóng lưng quen thuộc khiến Triệu Khách nghĩ đến từng câu mà Tống Hằng gào thét với hắn sau khi tỉnh lại.
Trong chốc lát, hốc mắt Triệu Khách trở nên ẩm ướt, lúc bước nhanh về phía trước muốn tới gần, lại bị tay Hồng bà bà đặt ầm ầm lên bờ vai.
Bàn tay vẫn tiều tụy như thế, không hề phúc hậu đầy đặn như Triệu Khách từng thấy trước đó.
Hồng bà bà cũng không giải thích mà đưa chân đá tảng đá trên đất.
“Ầm!”
Tảng đá bay lên theo tiếng động, còn chưa tới gần thân thể lão đầu tử lập tức vỡ thành mảnh nhỏ, dường như bị một luồng lực lượng vô hình ép thành bột mịn.
“Ngươi không qua được?”
Hồng bà bà xoay người đưa mắt nhìn về phía Triệu Khách.
Lúc này, trong lòng Triệu Khách run lên, khuôn mặt sư nương trước mắt đã không còn hào quang ngày xưa nữa.
Từ lần trước gặp mặt đến thời khắc này, mặt mũi của nàng đã già yếu đi mười tuổi, mái tóc vốn đen nhánh lại xuất hiện rất nhiều tóc trắng.
“Ngươi rất ngạc nhiên!”
Triệu Khách gật đầu, hắn không ngờ chỉ trong thời gian ngắn Hồng bà bà lại đã suy yếu đến trình độ này, trông như lão nhân gần đất xa trời.
Người như vậy… Thật sự là sự tồn tại vô địch mà Lộ Hạo đã nói?
Trong thoáng chốc, trong lòng Triệu Khách không khỏi thấy nghi ngờ với lời nói của Lộ Hạo và Từ Vũ.
“Tức giận?”
Hồng bà bà đặt hai tay lên mặt Triệu Khách, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt Triệu Khách, lúc nàng đối mặt với Triệu Khách đều vô cùng hiền lành.
Triệu Khách thấy thế, im lặng lùi lại một bước tránh khỏi tay Hồng bà bà, nặng nề nói: “Sư nương muốn tốt cho Triệu Khách, sao Triệu Khách dám không biết điều, chỉ là tính cách của ta buông thả không chịu được sự trói buộc của Quỷ thị, cho nên xin sư nương thứ lỗi.”
Triệu Khách ngoài miệng gọi sư nương, nhưng lời nói lại rất khách sáo, khách sáo đến mức khiến người ta không tìm ra được chút sai lầm nào.
Nhưng chính vì quá khách sáo, khách sáo khiến giữa đôi bên sinh ra khoảng cách và xa lạ.
Hồng bà bà biết Triệu Khách đang cố ý xa lánh nàng, nhưng nàng lại không tức giận chút nào.
Không chỉ không tức giận còn cười rộ lên, lắc đầu nói với Triệu Khách: “Ngươi nên tức giận, giận ta, không chỉ tức giận còn phải hận ta, tốt nhất hận đến không thể rút gân lột xương, khiến ta thịt nát xương tan mới đúng.”
Trong lòng Triệu Khách hơi căng thẳng, người khác không nghe hiểu câu nói này, nhưng Triệu Khách là người thông minh.
Nếu một người xin lỗi ngươi một cách khó hiểu, tuyệt đối đừng vội tha thứ cho hắn ta.
Cho dù hắn ta không làm việc gì có lỗi với ngươi, cũng có nghĩa tiếp theo chắc chắn sẽ làm.
Mặc dù Hồng bà bà không nói nhưng càng khiến Triệu Khách cảm thấy áp lực vô hình đang bao phủ trong lòng.
Nhìn Triệu Khách không nói lời nào, trên trán lại bắt đầu đổ mồ hôi, Hồng bà bà thu hồi ánh mắt đang tập trung vào Triệu Khách, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng lão đầu tử, đôi mắt đục ngầu trở nên mông lung.
Trong lúc trầm mặt, gió tuyết xung quanh cũng ngừng lại theo, bông tuyết lông ngỗng rải rác chậm rãi rơi xuống.
“Ta sắp chết!” Giọng Hồng bà bà không nghe ra chút cảm xúc đau thương nào, Triệu Khách lại nghe ra được chút vui vẻ từ trong giọng nói đó.
Đôi mắt Triệu Khách linh lợi đảo quanh, cười đùa tí tởn nói: “Sư nương hồng phúc tề thiên, tất nhiên có cách gặp dữ hóa lành.”
Thấy Triệu Khách nói vậy, Hồng bà bà đột nhiên bật cười, không đợi Triệu Khách phản ứng đã đưa tay chọc vào trán Triệu Khách.
Một hành động rất nhẹ nhàng lại không có sức lực gì, chỉ đẩy Triệu Khách ngồi xuống đất.
“Ngươi bớt nịnh nọt ta đi, không phải sợ ta gửi gắm cho ngươi trước khi chết, ép ngươi đồng ý sao?”
Đều là người thông minh, Triệu Khách làm cái gì, nói cái gì, chỉ động chút mồm mép, Hồng bà bà đã có thể hiểu rõ suy nghĩ của Triệu Khách.
Thấy Triệu Khách không nói lời nào, Hồng bà bà gật đầu: “Trò hề này cũng chỉ có thể đối phó một vài hài tử có lòng dạ tốt, đối với ngươi lại không có tác dụng gì, ta cũng khinh thường dùng cách ngu xuẩn đó giữ chặt ngươi, ngươi tự xem dưới mông ngươi là cái gì.”