Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2054 - Chương 2054 - Ta Không Được Chọn… (2)

Chương 2054 - Ta không được chọn… (2)
Chương 2054 - Ta không được chọn… (2)

Triệu Khách nghe vậy không khỏi cúi đầu, đưa tay lau bông tuyết dưới người, để lộ ra băng cứng phía dưới bông tuyết… Một khuôn mặt người mơ hồ đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Khách.

Mặt người rất mơ hồ, vì nguyên nhân độ sâu nên Triệu Khách không cách nào nhìn thấy bộ mặt thật của nó.

Nhưng Triệu Khách chú ý đến cái bóng mơ hồ này cũng không chỉ có một, mơ hồ thấy dường như nơi sâu hơn còn có càng nhiều bóng dáng.

“Hài cốt các đời chủ nhân Quỷ thị đều ở nơi này, ngoại trừ chủ nhân Quỷ thị còn có rất nhiều nô bộc trung thành chôn cùng, ta đã là đời thứ mười sáu, sau khi chết cũng sẽ ở lại nơi này.”

“Có liên quan gì với ta! Ta cũng không muốn đào mộ tổ tiên nhà ngươi.”

Sắc mặt Triệu Khách không tốt như đang phủ lên một tầng mây mù, thậm chí lời nói cũng trở nên cay nghiệt, tuy không biết rốt cuộc bà nương điên này muốn làm gì nhưng trong lòng hắn có một dự cảm không tốt.

Cũng may nơi này chỉ có hai người bọn họ, nếu để những người khác trong Quỷ thị nghe được lời nói vừa rồi của Triệu Khách, e rằng sẽ sợ hãi đến sắp bị dọa chết.

Chưa từng có ai dám nói chuyện với Hồng bà bà như vậy, cho dù là hội trưởng hiệp hội xem bói bị Hồng bà bà tự tay cắt đầu, sự cầu xin duy nhất trước khi chết là xin Hồng bà bà làm thế nào để hắn ta chết thoải mái hơn mà thôi.

Chỉ tiếc, Hồng bà bà không đồng ý yêu cầu đơn giản như vậy.

Nhưng Hồng bà bà lại không thấy xấu hổ, thậm chí cảm thấy Triệu Khách còn mắng chưa đủ hung ác.

Khuôn mặt cao tuổi ngước lên, ung dung không vội, không để ý đến Triệu Khách mà từng bước một đi đến ngồi xuống bên cạnh lão đầu tử, dựa đầu vào vai lão đầu tử.

“Nếu… Quỷ thị không có chủ nhân, ngươi cảm thấy nơi này sẽ như thế nào.”

Triệu Khách hơi ngạc nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm núi băng dưới chân.

“Không có chủ nhân!”

“Đúng, nếu ngươi không tiếp quản Quỷ thị, ta sẽ không lựa chọn chủ nhân Quỷ thị đời sau, dù sao đây là một việc khổ sai, không có lý do gì để ‘thân nhân’ của ta đến chịu khổ, cứ kết thúc ở đời của ta đi.”

Hồng bà bà không nhìn Triệu Khách, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng trọng điểm nhấn mạnh hai chữ thân thân.

Sau khi nói xong câu này, trong lúc Triệu Khách ngạc nhiên lại nhớ đến ba thứ được gọi là lễ vật trước đó.

Hình ảnh chín người đưa thư đứng đầu vây công Quỷ thị trên tấm bia đá đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ, dường như một đạo sấm sét giữa trời quang khiến đôi mắt Triệu Khách co rụt lại, cuối cùng hắn đã hiểu Hồng bà bà muốn làm gì.

Trong mắt hắn lóe ra lửa giận không cách nào ngăn chặn được như một con sư tử phát cuồng, lông mày dựng thẳng lên, trên mặt nổi lên từng sợi gân xanh, tức giận nhìn chằm chằm Hồng bà bà.

Ngón tay run rẩy chỉ vào bóng lưng Hồng bà bà, cho dù cực lực áp chế nhưng ngọn lửa dưới xương sườn gần như nuốt hết hắn: “Ngươi… Tiện nhân!”

Tiếng gầm gừ tức giận quanh quẩn trong núi băng trống trải, đối mặt với Hồng bà bà là chủ nhân Quỷ thị lại là sư nương của hắn, lúc Triệu Khách giận mắng cũng không nể mặt chút nào.

Đối mặt với Triệu Khách giận mắng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hồng bà bà lại nở nụ cười, nụ cười đặc biệt rực rỡ, trong đôi mắt đục ngầu xuất hiện vẻ vui mừng.

Cũng như vừa rồi nàng nói với Triệu Khách, nàng hy vọng Triệu Khách tức giận, không chỉ tức giận còn phải hận nàng, tốt nhất là loại căm hận đến thấu xương, rút gân lột da.

Lúc này, Triệu Khách đã phát tiết lửa giận như nàng mong muốn, nàng biết mình đã thắng.

Chỉ có người không thể làm gì mới có thể sử dụng lời lẽ cay nghiệt nhất phản kích đối phương, vì đây là cách duy nhất có thể trút ra lửa giận.

Tuy thắng rất ám muội nhưng nàng cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Triệu Khách tức giận mắng một lúc lâu, giọng điệu thô bỉ gì đó, lời chửi bới kinh điển gì đó, dù sao từ ngữ mà Triệu Khách có thể nghĩ tới đều một hơi trút ra toàn bộ, ngôn ngữ ô uế bay đầy trời.

Có thể thấy Triệu Khách tức giận đến mức nào.

Sau khi mắng một lúc lâu, Triệu Khách mới bình tĩnh lại ngồi bệt xuống tảng đá lạnh băng, thở hổn hển, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng.

Trước khi đi vào cánh cửa này, Triệu Khách đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng dù Hồng bà bà có dùng cách gì, cuối cùng chỉ có bốn chữ uy bức lợi dụ.

Triệu Khách còn ngây thơ tưởng chỉ cần hắn kiên trì từ chối, Hồng bà bà sẽ không làm gì được hắn.

Cho dù Cơ Vô Tuế không ở bên cạnh, hắn tin tưởng vị sư nương nhặt được này cũng không thể làm thịt hắn vì việc này.

Nhưng sự thật rất tàn khốc, Triệu Khách đã đánh giá thấp thủ đoạn của vị sư nương nhà mình.

Nhớ đến đám người Vương Ma Tử, Lộ Hạo đều đã khuyên nhủ hắn, Triệu Khách lại cảm thấy bọn họ nói quá súc tích.

Nữ nhân này đã đến trình độ phát rồ.

Sau khi im lặng một lát, Triệu Khách bất đắc dĩ cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Hồng bà bà và lão đầu tử rúc vào nhau.

Cuối cùng ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm vào lão đầu tử, khẽ nói: “Nam nhân này đau khổ đi hơn phân nửa thế giới vì một nữ nhân.”

Vừa rồi giận mắng khiến cổ họng Triệu Khách khó nghe như trống nát, lúc mỗi một từ ngữ thoát ra khỏi cổ họng, Triệu Khách cảm thấy đau khổ như nuốt vào một mảnh dao.

Bình Luận (0)
Comment