Nhưng Triệu Khách hoàn toàn không để ý, tiếp tục nói: “Dấu chân của hắn đi qua các quốc gia trên khắp thế giới. Thân thể hắn cường tráng như núi thần, dù là mãnh hổ rừng sâu hay báo tuyết Siberia, thậm chí là rượu mạnh nước Nga đều chẳng sợ hãi. Chúng ta tận mắt nhìn tóc hắn từ đen thành trắng. Cả quãng đường này, hắn gặp rất nhiều nữ nhân xinh đẹp ôn nhu. Trên một chiếc du thuyền Thái Bình Dương, khi hắn dùng dao nhọn đâm xuyên qua trái tim thủ lĩnh hải tặc, thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, thiếu phụ hò hét vì hắn. Dù là mỹ nhân cao quý đến đâu cũng không khỏi trở nên cuồng nhiệt vì hắn, dù là những phú hào quần áo gọn gàng đó cũng kêu gào vì hắn. Dựa vào một tay trù nghệ xuất thần nhập hóa, cùng sự dịu dàng đủ để hòa tan băng cứng dưới vẻ ngoài thô kệch của hắn. Hắn có thể tùy tiện bắt lấy trái tim của bất kỳ cô nương nào nhưng bên cạnh hắn ngoại trừ ba đồ đệ chúng ta, chưa từng xuất hiện người thứ tư. Hắn là kẻ ngốc, ngu ngốc kiên trì cả đời vì một nữ nhân…”
Nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt Triệu Khách, hiện tại hắn còn nhớ rõ, khi đó hắn đuổi theo hỏi lão đầu tử làm vậy có đáng giá không.
Ánh mắt lão đầu tử vĩnh viễn trong suốt kiên định như thế trả lời hắn: “Đáng giá!”
“Đừng đối xử với một kẻ ngu tàn nhẫn như vậy, được chứ!”
Giọng Triệu Khách gần như đang cầu khẩn, nhưng thân thể Hồng bà bà như một ngọn núi băng vô tình, ngồi ở chỗ không nhúc nhích.
Triệu Khách nói nhiều như vậy, dường như nàng không nghe lọt một chữ nào.
Đối mặt với ánh mắt hy vọng của Triệu Khách, giọng nói của Hồng bà bà lại càng kiên quyết hơn: “Thật xin lỗi, ta không được chọn…”
Triệu Khách rời đi, hắn như con gà trống thất bại, ủ rũ, lảo đảo nghiêng ngã suýt ngã xuống mấy lần.
Cho đến khi Triệu Khách rời đi, trên đỉnh núi mới truyền đến một tiếng khóc tan nát cõi lòng.
“Thiếu gia, đây là bà bà chuẩn bị cho ngài.”
Mặc Cúc cho người đưa lên một loại trái cây rất kỳ lạ, có độ lớn bằng nắm đấm hài tử, vỏ màu đen, thoạt nhìn không có chút thu hút nào nhưng tràn ngập mùi thơm đặc biệt.
“Đây là cái gì!”
Triệu Khách cầm trái cây ở trên tay, lúc tra hỏi đã cắn một cái.
Một miếng thịt quả vào miệng cảm giác như bánh quả hồng, mềm mại như cát, vào miệng thơm ngọt, chỉ có điều thịt quả lại sáng long lanh như kim cương như bạc.
Đây là lần đầu Triệu Khách Triệu Khách ăn một loại trái cây như thế.
“Thiếu gia, loại trái cây này sinh trưởng ở giếng sâu trong tế đàn, không có tên nhưng lại có thể khôi phục sách tem của ngài.”
Mặc Cúc nhìn Triệu Khách cắn ăn từng miếng trái cây, đồng thời giải thích lai lịch của trái cây này cho Triệu Khách.
“Tế đàn!”
Triệu Khách cắn hai ba miếng đã ăn sạch sẽ loại trái cây này, miệng chẹp chẹp, cảm giác hương vị kéo dài.
“Đúng, chính là chiếc tế đàn dùng để đưa đồ vật thận bí vào ở trong Quỷ thị, rất nhiều người truyền nhau chỉ cần người đưa thư bị phế đưa tế phẩm, nhảy vào tế đàn là được, nhưng bọn họ không biết thật ra dưới tế đàn không có cái gì, chỉ có loại trái cây này, ăn trái cây này tất nhiên có thể khôi phục!”
Triệu Khách gật đầu thử gọi ra sách tem của hắn, nhưng lại phát hiện vẫn không có động tĩnh gì, hắn vẫn là một phế nhân, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Mặc Cúc.
Đối với điều này, Mặc Cúc vội vàng giải thích: “Cần thời gian, sau khoảng một tiếng chắc chắn thiếu gia sẽ cảm nhận được sự thay đổi.”
“Lão bà của ta còn có đám người Vương Ma Tử, Đại Đầu đâu.”
Triệu Khách không hề lo lắng cho Cơ Vô Tuế, hắn hiểu rõ thực lực của nàng.
So sánh ra, Triệu Khách khá lo lắng cho tình cảnh của Vương Ma Tử và Đại Đầu.
“Ngài yên tâm, bọn họ đều rất tốt, tất cả mọi người đều đang chờ ngài.”
Mặc Cúc nói xong lại dẫn Triệu Khách đi về phía trước, đẩy cửa phòng chỉ thấy trước mặt là một vườn hoa.
Gió xuân đập vào mặt, thứ đầu tiên mà Triệu Khách ngửi được là mùi khó ngửi của cây hương thung.
Ngước mắt nhìn tới, trên một gốc cây hương thung to lớn đã mọc ra cây hương thung mới tinh.
Lúc này ba người Cơ Vô Tuế đều đang đứng dưới cây hương thung chờ đợi, nhưng hai người Đại Đầu và Vương Ma Tử chỉ dám núp xa xa, sự sợ hãi của bọn họ với Cơ Vô Tuế không thua gì Hồng bà bà.
Sau khi thấy Triệu Khách, hai người như được đại xá vội vàng đứng lên từ trên đồng cỏ.
“Ngươi đồng ý!”
Ánh mắt Cơ Vô Tuế nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, híp mắt thấy dáng vẻ gặp xui xẻo của Triệu Khách, không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác.
Đối mặt với ánh mắt khát vọng của Vương Ma Tử và Đại Đầu đứng bên cạnh, cuối cùng Triệu Khách vẫn bất đắc dĩ gật đầu, hắn không có cách nào từ chối.
Lúc đầu ba món lễ vật khiến Triệu Khách cảm thấy hàm ý cảnh cáo nhiều hơn, nhưng lúc Triệu Khách hiểu rõ rốt cuộc con mụ điên này muốn làm cái gì, Triệu Khách mới kinh khủng phát hiện ba món lễ vật này đều đâm thẳng vào lòng.
Sáu cái đầu người là đang nói cho hắn biết, có rất nhiều người muốn mạng của hắn.
Bia đá mười hai mặt là đang nói với hắn, trong Quỷ thị có giấu món đồ mà người đưa thư cao cấp đều muốn tranh đoạt.