Đây là lý do vì sao những người đưa thư cao cấp này sẽ bồi dưỡng loại chó săn như Cam Hoa, đây là muốn chọn ra đối tượng phù hợp trở thành người dự bị.
“Đãng Trầm đã chết, Lạc Nữ lại bị trọng thương, nói vậy ngươi chỉ có bảy kẻ địch mạnh mới đúng.”
Vương Ma Tử giơ ngón tay lên tính toán, nhưng phép tính này lại bị Triệu Khách bác bỏ.
“Đãng Trầm đã chết nhưng người dự bị đã được hắn chọn ra từ trước, đến lúc đó vẫn có thể tham gia, Lạc Nữ trọng thương nhưng chuyện này không thể ảnh hưởng đến nàng, ngược lại sẽ điều động một cao thủ dù không chịu sự khống chế của mình đến tham gia, biết đâu còn mượn cơ hội này để trả thù.”
Triệu Khách nói xong, Cơ Vô Tuế ngồi bên cạnh không nói câu nào nhưng trong mắt sinh ra một tia sáng lạnh, dường như đang hối hận vì không thể làm thịt Lạc Nữ.
“Nói vậy, tiếp theo ngươi phải đối mặt với chín vị cao thủ thực lực cường đại!”
“Đúng, hơn nữa còn là loại trên tay mỗi một người đều có con tem hoàng kim.”
Lúc Triệu Khách từ chối con tem hoàng kim mà Mặc Cúc đưa đến, Vương Ma Tử vẫn không cảm giác được điều gì ghê gớm.
Khi đó hắn ta cảm thấy, dù sao Quỷ thị đều là của Triệu Khách, một con tem hoàng kim có đáng là gì.
Nhưng sau khi nghe thấy Triệu Khách nói vậy, Vương Ma Tử đã hối hận.
Nếu sớm biết như vậy, lúc trước có nói thế nào hắn ta cũng phải khuyên Triệu Khách nhận lấy con tem kia.
Triệu Khách uống ngụm nước trà, khóe miệng hơi nở nụ cười, tự tin nói: “Đó là vì ta có thứ tốt hơn!”
Triệu Khách vẫn tràn đầy sự tự tin với Đại Hạ đỉnh, con tem hoàng kim này mới là căn bản để hắn sống yên phận, điều khác đều là thứ yếu, đương nhiên cũng có một tầng nhân tố khác là trả nợ.
Triệu Khách không thích người khác nợ hắn, cũng không thích thiếu nợ người khác.
Số lần Lộ Hạo giúp hắn nhiều lắm, những ân tình này đè ép trên người khiến hắn thấy rất không thoải mái.
Hắn tự hỏi hắn còn chưa phải một người bạc tình bạc nghĩa, trả lại phần nhân tình này cho hắn ta là điều nên làm.
“Tốt hơn? Còn tốt hơn Chân Võ ấn??” Vương Ma Tử hơi không tin.
“Đúng! Mạnh hơn Chân Võ ấn không chỉ gấp mười lần.”
Tuy không biết rốt cuộc Triệu Khách có loại con tem gì, có thể nói ra lời cuồng vọng khoác lác như vậy.
Nhưng không có điều gì có sức thuyết phục hơn vẻ mặt tự tin của Triệu Khách.
Dương Vạn Tài ngồi bên cạnh lặng lẽ thở dài trong lòng, chuyện này không liên quan đến hắn ta, tiếp theo mình chỉ cần thuận lợi tiếp quản thương hội Quỷ thị là được, hắn ta quyết tâm sẽ không tham gia vào loại tranh đoạt cấp bậc này.
“Vậy khi nào bắt đầu?” Dương Vạn Tài mở miệng dò hỏi.
Nhưng liên quan đến điểm này, Triệu Khách cũng không biết nói thế nào.
Ngay lúc Triệu Khách muốn nói chuyện, một dòng nước nóng đột nhiên tuôn ra từ bụng, điều này khiến trong lòng Triệu Khách hơi thay đổi hoảng sợ nói: “Bắt đầu rồi!”
Nói xong lời này, một đoàn ánh sáng nhẹ nhàng tuôn ra từ trong thân thể Triệu Khách, nhanh chóng bao trùm thân thể của Triệu Khách.
Cùng lúc đó, Triệu Khách cảm giác được mặt đất dưới chân rung động, một luồng lực lượng đặc biệt đang nhanh chóng tuôn ra từ trên mặt đất, theo hai chân của hắn liên tục không ngừng tràn vào trong máu thịt của hắn.
Là dấu hiệu con tem bản mệnh “Đại địa động mạch” đang thức tỉnh.
Vốn con tem đã tan vỡ lại bị một đoàn ráng mây bạc bao bọc, nhanh chóng chữa trị, cơ bắp trên người Triệu Khách dần siết chặt lại.
Lực lượng của năng lực bị động Sơn long chi kiên khiến cơ bắp của Triệu Khách càng dẻo dai hơn, ánh lửa nóng rực tràn ra từ trong hai con ngươi Triệu Khách.
Triệu Khách tùy ý xua tay, chỉ thấy ngọn lửa như lưu ly bao trùm trên bàn tay của hắn, đó là lực lượng Xích long.
Khi Triệu Khách đặt một chân lên đồng cỏ bên ngoài, Triệu Khách có thể rõ ràng cảm nhận được cây cỏ xung quanh phát ra gợn sóng thật lòng phục tùng hắn.
Dưới sự gia trì của Thanh Long chi nộ và Phong Long chi tốc, khiến lực khống chế của Triệu Khách với cây cỏ lại đạt đến sự đỉnh phong lúc trước.
Theo con tem bản mệnh khôi phục, năng lực của Triệu Khách cũng đang nhanh chóng khôi phục.
“Ục ục!”
Theo một tiếng động quen thuộc, cuối cùng sách tem mất đi đã lâu lại quay về bên cạnh Triệu Khách.
Bìa sách tem của Triệu Khách cũng không hoa lệ, chỉ bao trùm một tầng lông xù màu vàng óng.
“Ục ục” một tiếng, bìa sách tem bắt đầu uốn éo, “Thôn” như một cục thịt tròn vo nhảy ra từ trong trang bìa, lao thẳng vào trong ngực Triệu Khách.
Hai tay mở ra để lộ đôi mắt to giấu dưới nách, vui sướng nhìn chằm chằm Triệu Khách.
“Ục ục…”
Xem ra tiểu gia hỏa này rất nhớ hắn, Triệu Khách vuốt ve thân thể tròn vo của “Thôn”, trong lòng thấy rất ấm áp.
“Đây là Sử linh của ngươi!”
Không đợi “Thôn” ủ nóng lồng ngực của Triệu Khách, Cơ Vô Tuế đã đưa tay kéo “Thôn” ra khỏi ngực Triệu Khách đặt ở trên tay quan sát.
“Ục ục…”
Thôn tức giận cố gắng gầm thét với Cơ Vô Tuế, dường như đang cảnh cáo Cơ Vô Tuế.
Thân thể mập thịt, theo sự gào thét của nó mỗi một cọng lông trên người đều muốn dựng đứng lên, nhưng nhìn như vậy “Thôn” lông tóc xõa tung trông càng đáng yêu hơn.
Cơ Vô Tuế thấy vậy rất thích, trực tiếp nắm “Thôn” trên tay tùy ý nhào nặn như món đồ chơi lông nhung.
“Thôn” càng giãy giụa, Cơ Vô Tuế càng cảm thấy chơi vui.