Năng lực đặc thù 2: Đỉnh chấn tứ phương
Thiêu đốt năng lượng của bản thân làm cái giá, sau khi thôi động gọi ra Đại Hạ đỉnh, một lần phát động năng lực trấn sát cường đại cho mục tiêu trong phạm vi 300m, không có thời gian cold-down.
(Chú thích: Nếu lực lượng của bản thân không đủ sẽ thiêu đốt điểm bưu điện, đồng thời lúc sử dụng thiêu đốt gấp bội điểm bưu điện, giá khởi điểm 30 điểm bưu điện.)
Năng lực đặc thù 3: ???
(Chú thích: Năng lực của ngươi không đủ, không thể nhận được tin tức liên quan)
Năng lực đặc thù 4: ???
(Chú thích: Năng lực của ngươi không đủ, không thể nhận được tin tức liên quan)
Năng lực đặc thù 4: Thăng hoa
Hội tụ linh khí cường đại trong Đại Hạ đỉnh, nhưng cần ngươi thiêu đốt con tem không ngừng duy trì.
(Chú thích: Thiêu đốt con tem có chất lượng càng tốt, tăng lên linh khí càng thêm phong phú.)
Triệu Khách nhìn từng chữ vô cùng cẩn thận, thậm chí cẩn thận lặp đi lặp lại suy nghĩ ý tứ trong một đoạn chữ sau cùng, bảo đảm không có chút hiểu lầm nào nhưng vấn đề cũng nằm ở đây.
Rốt cuộc Đại Hạ đỉnh phải đạt tới yêu cầu như thế nào, mới có thể mở ra những năng lực chưa biết kia?
Năng lực của bản thân rất nhiều, tiếp theo nên cường hóa bản thân như thế nào?
Một loạt vấn đề quay quanh trong đầu Triệu Khách.
Từ lúc ở trong biệt thự, Triệu Khách từng hỏi Cơ Vô Tuế về vấn đề này, nhưng Cơ Vô Tuế trả lời rất trực tiếp, chỉ có hai chữ: “Không biết.”
Sự từ chối rất gọn gàng, thậm chí không chịu cho Triệu Khách chút tham khảo nào.
Mỗi người có cách khác nhau để trưởng thành, cho dù là Cơ Vô Tuế cũng không muốn can thiệp vào phương diện này của Triệu Khách.
Ngay lúc Triệu Khách cảm thấy lo lắng cho tương lai sau này, gốc cây già im hơi lặng tiếng đi đến bên cạnh Triệu Khách: “Thiếu gia!”
“Ừm?”
Gốc cây già mỉm cười gật đầu, lại vẫn không nói gì.
Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được giục: “Có lời gì cứ nói, chưa nghĩ ra thì chờ ngươi nghĩ kỹ lại nói.”
Khuôn mặt gốc cây già xưa nay không thay đổi lại hơi ửng đỏ, sau khi bối rối một lúc mới nói nhỏ: “Thiếu gia, linh khí ở chỗ chúng ta quá mỏng manh, bà tử kia nhà ta không có cách nào thành tinh.”
Linh khí trong Đại Hạ đỉnh cần thiêu đốt con tem làm tế phẩm, thiêu đốt con tem càng tốt sẽ thu hoạch được linh khí càng mạnh.
Lúc trước Triệu Khách thiêu đốt mấy con tem, mới khiến trong Đại Hạ đỉnh có dáng vẻ rừng cây xanh biếc này nhưng linh khí ban đầu đã sớm tiêu hao sạch sẽ.
Cũng may có gốc cây già chống đỡ rừng cây, cộng thêm Thuỷ Lộc dùng Cán bút Mã Lương làm ra mưa nhân tạo, mới đảm bảo trong khoảng thời gian này Đại Hạ đỉnh không xuất hiện trạng thái hoang phế.
Nhưng chỉ như vậy e rằng gốc cây hoa nhài kia không sống trăm ngàn năm cũng đừng hòng thành tinh.
Gốc cây già nhắc nhở như vậy, ngược lại Triệu Khách hơi ngượng ngùng.
Vốn hắn đang nghĩ cũng nên bỏ thêm càng nhiều tế phẩm cho Đại Hạ đỉnh, Triệu Khách đột nhiên ngơ ngác, trong đầu thoáng qua suy nghĩ gì đó.
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời nói: “Ta đã biết!”
Nói xong phủi mông một cái, bóng dáng Triệu Khách trở nên mơ hồ, người đã rời khỏi Đại Hạ đỉnh.
Vừa rời khỏi Đại Hạ đỉnh, Triệu Khách trực tiếp lựa chọn tiến vào Quỷ thị.
Gốc cây già đã mở ra một suy nghĩ cho Triệu Khách, đó là trong Đại Hạ đỉnh thiếu linh khí.
Phải biết rằng, Đại Hạ đỉnh vốn là lễ khí Đại Hạ, trấn quốc chi đỉnh.
Hàng năm Đại Hạ sẽ cướp bóc khắp thập vạn đại sơn, vô số sinh linh dã nhân, dùng máu của bọn họ để tế Đại Hạ đỉnh.
Đại Hạ đỉnh rơi vào trong tay hắn lại như rơi vào trên tay một người nghèo rớt mồng tơi, chưa từng được ăn một miếng cơm no, sao có đầy đủ lực lượng được.
Sau khi nghĩ rõ ràng điều ảo diệu trong đó, lúc này Triệu Khách đi thẳng đến Hồng Yên quán.
Vừa bước vào cửa lớn Hồng Yên quán, trong thính đường rộng lớn lại có từng vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp rung động lòng người, từng người mặc quần áo cung nữ triều Thanh.
“Vị khách quan kia mời vào bên trong, hôm nay Hồng Yên quán chúng ta đặc biệt đề cử chủ đề sử thi khổng lồ, Thanh cung tú. Hiện tại nạp vào 5 điểm bưu điện có thể mở khóa ba câu chuyện xưa gồm Như Ý truyện, Chân truyện, Diên Hi công lược. Ngài có thể lựa chọn nhân vật của mình trong ba câu chuyện xưa này, ngài có thể làm Hoàng đế tùy ý sủng hạnh phi tử, tùy ý cho một phi tử thăng vị, trải nghiệm niềm vui thú các phi tử thâm cung nội đấu.”
Một tên Quy Công đi ra chào đón, vừa đi vừa nhanh chóng nói rõ ràng về chủ đề lần này, đọc nhấn rõ từng chữ lại rất nhanh chóng.
Đảm bảo mỗi một vị khách nhân có thể hiểu rõ chủ đề lần này trong thời gian ngắn nhất, lại không gây ra cảm xúc phiền chán.
Nói cách khác, đây là một môn kỹ thuật sinh hoạt.
So sánh với tên Quy Công khác thỉnh thoảng xuất hiện lỗi chính tả, vị Quy Công này đúng là vương giả trong đó.
Nhưng hôm nay Triệu Khách lại không có hứng nói nhảm với hắn ta, một chân đá qua khiến Quy Công ngã úp sấp.
Ngụy trang trên người Triệu Khách cũng nhanh chóng biến mất.
Không đợi Quy Công kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, đã nghe Triệu Khách lạnh lùng nói: “Gọi Mặc Cúc đến tìm ta!”
Nói xong lời này, Triệu Khách nghênh ngang đi thẳng vào thang máy, quen cửa quen nẻo đi lên tầng cao nhất của Hồng Yên quán.