Chỉ quan tâm sau khi tên Triệu Khách này đốt rụi những tài nguyên đó, có thể cho mình một đáp án hài lòng hay không.
“Vâng!”
Dù trong long Mặc Cúc có muôn vàn nghi ngờ và hoang mang, nhưng xưa này Hồng bà bà không cho phép các nàng được nghi ngờ, nói thế nào làm thế đó cũng là căn cơ để sống sót trong Hồng Yên quán.
Cẩn thận đi xuống từ trên núi băng, ánh mắt lại nhìn về phía vị quản sự đã biến thành tảng băng, trong mắt nàng hiện ra một tia sáng lạnh mỉa mai, sải bước rời khỏi phòng.
Vừa rời khỏi phòng, một đám quản sự như ong vỡ tổ ngã nhào dưới lòng bàn chân Mặc Cúc.
“Đại tổng quản, thiếu gia đốt quá nhanh, bên chúng ta đã sắp không cung ứng nổi nữa.”
“Đại tổng quản, hiện tại ba mươi hai nhà bếp bật hết hỏa lực, cũng đã đổi ba nhóm đầu bếp, vậy mà không chặn nổi miệng của cái hộp kia.”
“Đại tổng quản, Sử linh của thiếu gia quá kén chọn, đầu bếp trưởng bị Sử linh dùng bàn ăn đập đến hôn mê bất tỉnh.”
“Đại tổng quản, cũng không biết ở đâu ra thêm hai lão đầu yêu cầu chúng ta tìm một số dược vật danh quý, phần lớn loại thuốc đều đã tìm được, nhưng nội đan yêu quái, kinh thư đạo gia, còn có mấy món đồ lung tung lộn xộn gì đó, chúng ta thật sự không tìm thấy.”
Mặc Cúc ngạc nhiên nhìn những vị quản sự trước mắt, chỉ cảm thấy trong lỗ tai vang lên ong ong như có vô số con ruồi đảo quanh ở bên tai mình.
Có trời mới biết rốt cuộc vị thiếu gia này nhà mình nuôi nhốt những thứ gì, ngoại trừ hai lão già này, những cái khác sao cái sau còn là cái động không đáy hơn cả cái trước.
“Đừng cãi nhau!”
Mặc Cúc bị ồn ào đến phiền lòng, quát to một tiếng khiến mọi người ngậm miệng.
Sau khi Mặc Cúc nhắm mắt suy nghĩ một lúc, bắt đầu nhanh chóng sắp xếp: “Tem của thiếu gia không đủ thì đi mua, những con tem bán giá 20 điểm bưu điện trở xuống đều mua sạch. Con tem từ 20 đến 40 điểm bưu điện đều ép giá thu mua, chỉ cần số lượng không cần hoàn mỹ, mua những thứ giá rẻ. Chờ dùng hết những thứ này vẫn chưa đủ thì điều động những nhà kho khác. Chiêu mộ toàn bộ đầu bếp của Sư Tử lâu, Mẫu Đơn đình, còn có mấy khách sạn khác trong Quỷ thị, để đầu bếp trưởng của bọn họ đến làm đồ ăn cho Sử linh của thiếu gia, làm không tốt thì làm tiếp, hài lòng mới thôi. Liệt kê những thứ hai lão gia hỏa kia cần thành danh sách, thông báo thương hội Quỷ thị bổ sung đủ.”
Mặc Cúc nói một tràng, cảm giác đầu óc mình sắp thiếu dưỡng khí, cũng may sau khi người phía dưới đạt được phân phó như được đại xá, nhanh chóng rời đi như thủy triều.
Mặc Cúc đưa một tay vịn tường, sau khi bình tĩnh lại, nàng đột nhiên hiểu vì sao lúc Triệu Khách nói ra hai chữ tăng max này vẻ mặt lại hưng phấn như vậy.
Tên này đúng là con chuột rơi vào chĩnh gạo, hơn nữa lại là một con chuột đặc biệt lớn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi những chuyện này, Mặc Cúc sải bước đi đến phòng Triệu Khách.
Ở bên ngoài gian phòng, một hàng hầu gái Quỷ thị sắp xếp thành hai đội ngũ dài như trường long, một nhóm mang đồ ăn vào trong, một nhóm khác mang đĩa không ra ngoài, trông sạch sẽ nhanh chóng như một dây chuyền sản xuất.
Trên bàn cơm trong phòng, một cái hộp lớn lên như con cóc há to miệng, cái miệng to như vực sâu mặc cho hầu gái đổ đồ ăn vào trong miệng.
Ở một bên khác của bàn ăn, một Sử linh màu vàng như kích cỡ như một quả cầu lông nằm trong ngực một hầu gái.
Đối mặt với món ngon tinh phẩm do đầu bếp trưởng của hai nhà bếp mang lên, tiểu gia hỏa mập như một cục thịt này chỉ nhếch mũi lên ngửi một cái, sau đó vẻ mặt khinh thường vung tay lên đổ hai đĩa đồ ăn lên đầu hai người.
So sánh ra, hai vĩ lão đầu dáng vẻ như thần tiên lại khiến người ta bớt lo hơn nhiều.
Trong tay hai người cầm rượu vang đỏ, được mấy vị thị nữ tay nghề cao siêu hầu hạ, thoải mái nửa nằm trên ghế xoa bóp.
Tuy yêu cầu những món đồ kỳ lạ hiếm có cổ quái kia, nhưng vẫn khiến Mặc Cúc bớt lo hơn nhiều.
Lúc đi ngang qua bên cạnh hai người, Mặc Cúc thấy hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, sau khi nghe xong suýt thì tức điên đến rơi cả mũi.
“Gốc cây già, thứ đồ chơi này gọi là rượu vang đỏ, mỗi ngày uống một chút có thể khiến mạch máu mềm mại, nâng cao sức miễn dịch.”
“Ta không có mạch máu thì làm sao bây giờ?”
“Không có cũng không quan trọng, uống rượu đỏ thì phải lấy năm 1982, biết vì sao không.”
“Vì sao?”
“Đắt đó! Đúng, lại lấy thêm mười thùng rượu vang đỏ năm 1982, kém một năm cũng không được, ta giữ lại để dưỡng sinh.”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, Mặc Cúc trợn trắng mắt, mười thùng rượu vang đỏ năm 1982?
Nàng không đau lòng số tiền này, nhưng vấn đề là hiện tại ở trên thị trường đâu có nhiều rượu vang đỏ năm 1982 như vậy?
“Đây đúng là một đám cướp!” Mặc Cúc thở sâu, sau khi thầm chửi một câu trong lòng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Đi vào căn phòng phía sau, Triệu Khách đang ngồi ngay ngắn trước đỉnh đồng thau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh đồng thau trước mặt, bịt tai không nghe thấy những tên bên ngoài đang làm xằng làm bậy.
Từng con tem nhanh chóng hóa thành tro tàn trong tay Triệu Khách, một sợi quang hà trong tro tàn lại bị nuốt vào Đại Hạ đỉnh.