Cho dù là bản thân Triệu Khách, nhìn tem bạch ngân hóa thành tro tan trên tay cũng thịt đau một trận, không nói đến những con tem phổ thông vừa bị mình đưa vào.
Cho dù là một vài con tem hạ cấp, nhưng số lượng cũng rất kinh người.
Lúc này khó khăn lắm mới khiến Đại Hạ đỉnh khôi phục, lại phát hiện còn phải tiếp tục đốt.
Hơn nữa, e rằng con tem hạ cấp đã không theo kịp tiêu hao, chỉ có thể đốt con tem cấp bạch ngân.
Cũng may hắn có vị sư nương nhặt được kia, nếu không với chút vốn liếng của hắn đừng nói là khôi phục Đại Hạ đỉnh, e rằng đời này cũng đừng nghĩ đến việc rót linh khí vào đủ tiêu chuẩn khôi phục của Đại Hạ đỉnh.
“Cũng may không phải tiền của ta.” Trong lòng Triệu Khách tự an ủi.
Cũng may những con tem này không phải của hắn, nếu không cứ đốt một tấm tiếp một tấm như thế, e rằng hắn cũng muốn tự tử.
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Khách dứt khoát không nhìn con tem trong tay nữa, trong lòng coi như mình đang đốt củi.
Thật ra, điều này cũng không thể trách điều kiện khôi phục của Đại Hạ đỉnh quá khủng bố, bản thân đại đỉnh này là trọng khí quốc gia.
Huống chi, Đại Hạ đỉnh được Đại Hạ coi là thần khí hộ quốc chi bảo.
Phải biết rằng, hàng nằm Hình Thiên gia vì chinh chiến Đại Hạ, ít nhất một phần ba nô lệ và bảo vật thu hoạch được đều phải trở thành tế phẩm hàng năm cho Đại Hạ đỉnh.
Đây thuộc về trạng thái bảo dưỡng hàng ngày, nếu Triệu Khách tiến vào Đại Hạ đỉnh trong trạng thái chiến tranh, ngày đó chỉ tính tế phẩm đã khiến thành Đại Hạ máu chảy thành sông, đầu người như núi.
Trọng khí quốc gia, tất nhiên cần quốc lực nuôi dưỡng.
Chút hạt cát trong sa mạc của một mình Triệu Khách, thật sự không có ý nghĩa với Đại Hạ đỉnh.
“Chiếc đỉnh này… Quả nhiên là thần khí đoạt tạo hóa thiên địa, hắc hắc, phát tài, phát tài!”
Tiếng động trong phòng lớn như vậy, đương nhiên Thuỷ Lộc và gốc cây già cũng đi vào theo.
Hai người cầm rượu vang đỏ, đặc biệt là rượu vang đỏ của Thuỷ Lộc lại còn ngâm một nửa sợi rễ nhân sâm, ánh mắt nhìn chằm chằm tôn Đại Hạ đỉnh trước mặt Triệu Khách, Thuỷ Lộc cười đến mức khóe mặt sắp kéo đến gáy.
Ngay cả gốc cây già ngày xưa không lộ ra vui giận, lúc này trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ kích động.
Đừng hiểu lầm, hắn ta không vui vẻ vì Triệu Khách, mà là nhớ mong bồi dưỡng lão bà nhà mình.
Quay sang nhìn, thấy Thuỷ Lộc lại đầy tham lam nhìn chằm chằm Đại Hạ đỉnh của Triệu Khách, không khỏi bĩu môi một cái: “Ngươi thèm thuồng cái gì? Hắn còn có một lão bà cương thi đấy!”
Câu nói của gốc cây già khiến ngọn lửa trong lòng Thuỷ Lộc bị giội một chậu nước lạnh, khóe miệng giật giật, hung dữ uống một ngụm rượu vang đỏ, giận dữ hét lên: “Cương thi thì sao, không chạy khỏi tam tai ngũ kiếp nhất định biến thành bụi bặm dưới thiên đạo, ta lại bồi bổ thêm, biết đâu còn có thể chờ nàng chết.”
Đối với đại đạo dưỡng sinh gần như cố chấp của Thuỷ Lộc, khóe miệng gốc cây già giật giật, cũng may đây là một con hươu, nếu đổi thành con rùa thành tinh, hắn ta và Thuỷ Lộc cũng chưa biết được ai chờ ai chết đâu.
Nghĩ tới đây, ngón tay gốc cây già nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu của mình, khẽ nói bên tai Thuỷ Lộc: “Muốn cửu thập cửu, ăn uống cá cược chơi gái, hay là… Ngươi thử một chút?”
Khóe miệng Thuỷ Lộc giật giật, cười lạnh nói: “Ngươi mới cửu thập cửu, lão bà ngươi cửu thập cửu, cả nhà ngươi cửu thập cửu.”
Gốc cây già: “…”
Ngay lúc hai người đang tranh cãi nói đùa, hai quản sự đi vào từ bên ngoài, giao con tem mới mang tới cho Triệu Khách.
Thấy hình ảnh Triệu Khách không ngừng coi từng con tem bạch ngân là củi lửa, trên trán hai người đổ mồ hôi lạnh.
Hành động đốt này phải đốt tới lúc nào đây, dù Hồng Yên quán gia đại nghiệp đại cũng không chịu nổi loại đốt này.
Hai người một người gảy hạt châu tính toán, một người cầm máy tính.
Triệu Khách đốt một tấm, ngón tay hai người như đang khiêu vũ rung lên cạch cạch cạch.
Đừng nói hai quản sự, ngay cả Mặc Cúc đứng phía sau cũng đang đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may trả giá vẫn có hồi báo, hoa văn trên Đại Hạ đỉnh càng ngày càng rõ ràng, trên thân đỉnh có lôi văn, lôi văn kỳ lạ di chuyển theo hồ quang điện tử hà trong ánh sáng kỳ lạ.
Trong nháy mắt biến thành sương mù tím mờ mịt mông lung như có như không, cao quý không tả nổi.
“Các ngươi nghe đi, có tiếng động!”
Lúc này, lỗ tai Thuỷ Lộc khẽ động, ngầm nghe thấy có tiếng mãng thú gầm gừ trong sương mù màu tím.
Cứ như hai con mãnh hổ đang diễn lại hình ảnh nhị hổ tượng tranh trong tử hà.
Tiếng hổ gầm trầm thấp kiềm chế, tràn ngập uy lực phách vương.
Trong sương mù tím lại không thấy bóng hổ, ngược lại thấy một con rồng xoay tròn đuôi, lộ ra nửa mảnh đuôi vây từ trong sương mù tím.
Trong chốc lát, hình ảnh kỳ diệu không ngừng trình diễn trong tử hà, dường như sau mảnh tử hà này lại có giấu một mảnh động thiên huyền bí.
“Điều này…” Mặc Cúc cũng nhìn đến ngây người.
Chưa từng nghe nói có con tem gì huyền bí kỳ quái như vậy.
Ngay cả con tem Chân Vũ ấn mạnh nhất mà nàng từng thấy so sánh với chiếc đại đỉnh này, cũng còn lâu mới so sánh được.
Trong chốc lát, Mặc Cúc nhớ đến ngày đó Triệu Khách từ chối Chân Vũ ấn, từng đầy kiêu ngạo nói hắn còn có thứ mạnh hơn.