Lúc đó Mặc Cúc còn cảm thấy Triệu Khách đang khoác lác, theo Mặc Cúc con tem hoàng kim Chân Vũ ấn này có thể công có thể thủ, là con tem cường đại số một số hai.
Ngoại trừ A tị đồ nguyên trên tay chủ nhân, e rằng con tem có thể công phá Chân Vũ ấn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng hiện nay xem ra Triệu Khách chưa từng nói khoác lác, chiếc đại đỉnh thanh đồng trước mặt hiện ra từng cảnh tượng kỳ dị trùng điệp, đã đủ nói rõ chỗ huyền bí của tôn đại đỉnh này.
“Đinh! Vật phẩm Đại Hạ đỉnh của ngươi đã đến điểm cực hạn, mời hiến tế!”
“Cảnh cáo, Đại Hạ đỉnh đã tới điểm cực hạn, cần lập tức hiến tế.”
“Hiến tế?”
Vẻ vui mừng trên mặt Triệu Khách biến mất, lập tức trở nên kỳ quái.
Tiếp tục kích hoạt thăng hoa, tuy Đại Hạ đỉnh vẫn hấp thu con tem nhưng tiếng nhắc nhở cảnh cáo không ngừng xuất hiện trong sách tem của Triệu Khách.
“Không cần linh khí!”
Vẻ mặt Triệu Khách trở nên nghiêm túc, không biết Đại Hạ đỉnh cần thứ gì để hiến tế.
Thấy khuôn mặt hung ác nham hiểm của Triệu Khách đen sì, mọi người không khỏi ngừng thở không dám làm phiền.
“Thứ đồ chơi này cần hiến tế, ai biết hiến tế thứ gì không?”
“Hiến tế?”
Mọi người nhìn nhau không hiểu chiếc đỉnh này cần cái gì hiến tế.
Lúc này lại nghe Thuỷ Lộc nói: “Ngươi xem thử có đồ vật trân quý gì không, bỏ vào trong đỉnh thử một chút?”
Triệu Khách nghe vậy, nhanh chóng không ngừng lấy ra đồ vật từ trong sách tem đưa vào trong đỉnh.
Dù là con tem hay là đồ vật, kết quả còn chưa chạm đến Đại Hạ đỉnh đã bị tử hà đẩy về.
Thậm chí Triệu Khách còn lấy bộ da Lạc Nữ ở trong sách tem ra, nhưng Đại Hạ đỉnh vẫn thờ ơ với điều này.
Hiển nhiên, Đại Hạ đỉnh cũng không muốn những vật phẩm này mà là vật khác.
“Còn có cách nào khác không!”
Triệu Khách nóng nảy thật, nếu hiện tại thất bại, Đại Hạ đỉnh sẽ tiến vào thời gian ngủ đông một năm.
Hắn không cảm thấy vị sư nương nhặt được của hắn còn có thể chống đỡ thời gian một năm vì hắn.
“Dùng máu!”
Thấy thế, Thuỷ Lộc và gốc cây già nhìn nhau, hai người đồng thanh nói: “Vậy cũng chỉ có thể huyết tế, nhưng đồ vật của ngươi vậy tốt nhất dùng máu của ngươi, e rằng máu người khác sẽ xảy ra vấn đề.”
Vẻ mặt Thuỷ Lộc và gốc cây già trở nên nghiêm túc, huyết tế là cách nguyên thủy nhất, cũng là cách quỷ dị nhất, một khi không tốt khí đoạt kỳ thân, ngược lại sẽ gặp phản phệ.
Thuỷ Lộc sống quá lâu, cũng đã được nghe rất nhiều về việc lấy huyết tế khí, kết quả bị nó phản phệ.
Nhưng hai người đều biết tầm quan trọng của chiếc đỉnh này với Triệu Khách, tuy cảnh cáo Triệu Khách cẩn thận nhưng cũng không phản đối.
Lúc này Triệu Khách cũng bất chấp cách gì khác, thấy cảnh cáo liên tiếp xuất hiện như từng cơn sóng, càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Triệu Khách cắn răng một cái, cắt lòng bàn tay ra một vết thương, vỗ bàn tay dính đầy máu tươi về phía Đại Hạ đỉnh.
Có được hay không cũng phải đánh cược một lần lại nói.
Đại Hạ đỉnh dính máu tươi của Triệu Khách, trong chốc lát như chịu sự kích thích gì đó, chiếc đỉnh kêu lên “ông” một tiếng, ngay sau đó tử hà dày đặc lại nuốt hết cả người Triệu Khách.
“Không đúng! Nhanh cứu người!”
Phát hiện điều không ổn, gốc cây già vội vàng đưa một tay vào trong tử hà, muốn lôi Triệu Khách ra khỏi ánh sáng.
Kết quả sau khi cánh tay thò vào trong, sắc mặt gốc cây già đột nhiên thay đổi, bàn tay lại nhanh chóng bị phân giải thành từng mảnh gỗ vụn trong ánh sáng.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Thuỷ Lộc đứng sau lưng vội vàng kéo gốc cây già ra, hai lão đầu lăn thành một đống ngã ra ngoài phòng.
“Xong, xong, e rằng tiểu tử này chết chắc!”
Gốc cây già nhìn cái tay cụt của mình, khuôn mặt xám như tro tàn, cánh tay của hắn ta còn không thể kiên trì được một giây ở trong tử hà, e rằng hiện tại Triệu Khách đã tan xương nát thịt.
Khóe miệng Thuỷ Lộc giật giật nhưng ánh mắt lại linh lợi đảo quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt trợn to.
“Phi, tiểu tử kia không chết được, không tin ngươi nhìn đi!”
Nói xong Thuỷ Lộc lại xoay đầu gốc cây già lại, chỉ thấy “Thôn” xù lông đang tùy tiện ngồi trên cái ghế trước bàn ăn, trước mặt đặt hai đĩa đồ ăn, dáng vẻ chỉ điểm giang sơn.
Ở bên cạnh, Đồ phu chi hạp đang không ngừng ăn ăn ăn.
Thấy thế, vẻ mặt gốc cây già cũng bình tĩnh lại, nếu Triệu Khách thật sự chết rồi, sao hai cái thùng cơm này còn có thể bình tĩnh như thế.
Như Thuỷ Lộc đã nói, Triệu Khách còn sống nhưng sống rất đau khổ, tử hà dày đặc trước mắt điên cuồng tràn vào trong cơ thể theo vết thương ở lòng bàn tay của hắn.
Đó là một loại lực lượng to lớn không thể ngăn cản.
Ý chí của Triệu Khách bị tử hà đánh sập trong khoảnh khắc, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng phòng ngự gì, ngay cả giãy giụa cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng nhập thể muốn xé rách hắn.
Nhưng tử hà nồng nặc cũng không xé Triệu Khách thành mảnh nhỏ như suy nghĩ của hắn, ngược lại điên cuồng tràn vào con mắt duy nhất ở trước ngực.
Nhãn cầu trống rỗng liên tục không ngừng hút tử hà vào trong đó, trong chốc lát cả hai lại tạo thành một sự cân bằng xảo diệu.
Điều này khiến Triệu Khách thấy bất ngờ, sau đó lại mừng thầm, hắn vẫn không biết rốt cuộc con mắt trước ngực hắn là cái gì.