Cơ Vô Tuế và gốc cây già đều đang lẳng lặng chờ đợi, sau khi thấy Triệu Khách và Thuỷ Lộc đến đây, trên khuôn mặt đầy đặn của gốc cây già không khỏi xuất hiện mấy tầng nếp nhăn.
Dáng vẻ khuôn mặt hồng hào, chỉ thiếu thay một bộ quần áo làm tân lang quan.
“Chúc mừng, chúc mừng! Nhưng gốc cây già, ngươi đừng trách huynh đệ không nhắc nhở ngươi, bởi vì cái gọi là trên đầu chữ sắc có một cây đao, muốn trường sinh hay muốn thân đồng tử thì tốt hơn, ngươi xem ta đi, đã nhiều năm như vậy vẫn là thân đồng tử.”
Thuỷ Lộc lời lẽ thấm thía nói với gốc cây già, nhưng Triệu Khách nghe thế nào cũng cảm thấy lão gia hỏa này đang khoe khoang.
“Xéo đi, không cần đến, ngươi đang ghen ghét với ta, chờ xem đi, đợi sau khi lão bà của ta biến hóa chắc chắn sẽ như thiên tiên, chắc chắn chọc mù mắt hươu của ngươi!”
Gốc cây già có lòng tin mạnh mẽ với gốc cây hoa nhài.
Triệu Khách không để ý đến hai lão gia hỏa đang cãi nhau, gian xảo dán người lên sau lưng Cơ Vô Tuế, khẽ nói: “Lão bà, ngươi đã tỉnh rồi, nếu không còn tức giận nữa vậy…”
Triệu Khách còn chưa nói nói hai chữ hứa hẹn ra khỏi miệng, mắt phượng của Cơ Vô Tuế khẽ nhúc nhích, đưa tay ra chỉ: “Đã bắt đầu!”
Nói xong lời này, một mùi hương hoa nhài dày đặc đập thẳng vào mắt, vô số bông hoa nhài màu trắng trên gốc cây hoa nhài lập tức nở rộ.
Biển hoa cuồn cuộn, một sợi thanh quang xông ra từ trong hoa nhài, lại thu nạp thành một đoàn.
“Sắp ra rồi!”
Gốc cây già kích động không nhịn được kéo chặt cánh tay Thuỷ Lộc.
Trong thanh hà có một bóng người còn chưa hoàn toàn thành hình đã ngã nhào vào trong ngực gốc cây già, hai tay mở ra, da thịt mịn nhẵn như son, mái tóc đen bay phấp phới theo gió.
Đôi mắt kia trong suốt linh động khiến trái tim gốc cây già mềm nhũn.
Hắn ta không nhịn được một phát đá văng Thuỷ Lộc đang ngẩn người, giang hai tay ra chuẩn bị đón.
Ngay lúc này bóng dáng trong thanh quang dần rõ ràng, thiếu nữ nói ra câu thứ nhất sau khi thành tinh, giọng nói trong veo tú nhã như hoa nhài đầy trời ở sau lưng.
“Gia gia!!”
Một tiếng gia gia ngọt ngào như là bôi mật hoa, nụ cây trên mặt gốc cây già lập tức cứng đờ.
Trong đầu như có một đạo sấm sét giữa trời quang, từng tiếng “gia gia” quanh quẩn.
Ngay lúc vẻ mặt gốc cây già ngẩn ngơ, bóng dáng hài tử trong thanh quang đã ngưng tụ thành thực thể, khuôn mặt tinh xảo, da thịt như gốm sứ.
Trên khuôn mặt tròn trịa ngọt ngào là một đôi mắt nhỏ bé xinh đẹp, ánh mắt long lanh như nước thỉnh thoảng xoay tít, tinh thần cũng thể hiện ra vẻ thông minh mà tinh nghịch.
Trên người khoác một bộ áo choàng màu xanh che đậy từ bả vai đến cổ chân, một đôi bàn chân nhỏ hồng hào lộ ra ngoài sạch sẽ không tỳ vết khiến người nhìn vui vẻ.
Giống như gốc cây già đã nói trước đó, đây thật sự là một nữ hài xinh đẹp.
Chỉ có điều…
Khuôn mặt Triệu Khách và Thuỷ Lộc đỏ bừng, cố nén ý cười trong lồng ngực, sợ sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của gốc cây già.
Hài tử còn quá nhỏ, dáng vẻ chỉ khoảng năm sáu tuổi, đừng nói đến làm nàng dâu của gốc cây già, làm chắt nữ cũng không có vấn đề gì.
Thấy gốc cây già ngẩn ngơ ở chỗ đó, nữ hài không nhịn được ngẩng đầu, tò mò nói: “Gia gia, tên của ta là gì?”
Lúc này gốc cây già như vừa tỉnh từ trong mộng, ánh mắt quan sát tỉ mỉ nữ hài này, lại quay đầu nhìn về phía Triệu Khách và Thuỷ Lộc đã sắp không nhịn được nữa.
Hắn ta nghiến răng, sau khi cười lạnh một tiếng mới ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán hài tử.
“Ngươi tên Mạt Lỵ, nhưng không được gọi ta là gia gia, gọi ta là… Tướng công!”
“Tướng công!”
“Đúng.” Gốc cây già gật đầu nụ cười càng thêm rực rỡ, ánh mắt khiêu khích đảo qua Thuỷ Lộc.
Thuỷ Lộc không nhịn được trợn mắt, hơi tức giận nói: “Này, lão gia hỏa ngươi quá không biết xấu hổ, lúc này mới mấy tuổi mà ngươi đã ra tay!”
Triệu Khách đứng bên cạnh cũng không nhịn được nhíu chặt mày, cũng không thích việc thế này cho lắm.
Nhưng Cơ Vô Tuế đứng bên cạnh lại vụng trộm kéo tay Triệu Khách, lắc đầu ra hiệu Triệu Khách đừng xen vào.
“Ta nuôi trước không được sao, có điều gì đáng ngạc nhiên, chờ nuôi nàng đến lúc thiếu nữ trưởng thành lại nói không được sao? Hơn nữa, ngươi còn thấy ít việc đồng hôn sao??”
Lời nói của gốc cây già lại khiến Thuỷ Lộc nghẹn lại, việc đồng hôn này không hề hiếm lạ ở Trung Hoa.
Có lẽ hắn ta ở thời hiện đại quá lâu, lại thấy hơi phản cảm với việc đồng hôn.
Nhưng không thể phủ nhận dù là thời kỳ đầu dựng nước, việc đồng hôn cũng không phải điều hiếm lạ gì.
Thậm chí hắn ta từng thấy một lão hán 70 tuổi tuổi dẫn theo một nữ nhân đang mang thai chỉ vừa được mười tuổi, nữ hài mười tuổi kia là lão bà mà hắn ta mua được.
Nhưng điều càng buồn nôn hơn là, sao lão hán 70 tuổi có thể có hài tử được, e rằng hài tử kia thuộc về nhi tử của hắn ta.
Lúc ấy, loại chuyện này còn trở thành đề tài nói chuyện khi rảnh rỗi ngồi uống trà.
So sánh ra, gốc cây già vẫn tính là phúc hậu, ít nhất đồng ý chờ sau khi Mạt Lỵ trưởng thành là một thiếu nữ lại nói.
“Hừ!!”
Khuôn mặt Thuỷ Lộc lạnh lùng chuẩn bị vung tay áo rời đi, người đã già không quen nhìn loại chuyện xấu xa này nhất.