Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2078 - Chương 2078 - Gốc Cây Già Tuyệt Vọng (2)

Chương 2078 - Gốc cây già tuyệt vọng (2)
Chương 2078 - Gốc cây già tuyệt vọng (2)

“Gia gia, tướng công là cái gì??”

Lúc này Mạt Lỵ ôm bắp đùi gốc cây già, ngẩng đầu tò mò dò hỏi.

“Gọi ta là tướng công, tướng công cũng có nghĩa là trượng phu, một nam một nữ ở cạnh nhau, nam nhân gọi là tướng công, nữ nhân gọi là nương tử, hiểu không.”

Gốc cây già rất có kiên nhẫn giải thích với Mạt Lỵ.

Điểm này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, tuổi thọ của hắn ta còn rất dài, cho dù Mạt Lỵ là cây cỏ thành tinh, tốc độ sinh trưởng còn chậm hơn yêu quái khác.

Nhưng hắn ta chờ được, chờ hai ba mươi năm cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng nhất định phải đưa khái niệm này vào trong tâm lý của Mạt Lỵ trước tiên, giáo dục phải bắt đầu ngay từ khi còn là bé con.

Mạt Lỵ cái hiểu cái không gật đầu, hàng lông mày trên khuôn mặt trắng nõn không khỏi buồn bực cau lại, dùng chân đá vào tảng đá dưới chân buồn khổ nói: “Gia gia, chỉ có thể một nam một nữ ở cạnh nhau sao?”

Gốc cây già gât đầu: “Đương nhiên!”

“Nhưng ta… Là nam hài.”

Trong nháy mắt, thời gian như dừng lại ở thời khắc này, dù là Thuỷ Lộc đã muốn rời đi hay Triệu Khách đứng ở bên cạnh, lúc nghe được câu này hai người không khỏi cứng đờ đứng tại chỗ.

Về phần gốc cây già, ngoại trừ sợi râu khẽ nhúc nhích thì trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ, nhưng nụ cười càng ngày càng sượng, càng ngày càng cứng đờ.

“Ta không lừa gạt ngài, gia gia nhìn xem, ta có tiểu JJ!”

Mạt Lỵ vén cái áo choàng rộng của mình lên, để lộ ra cái vòi voi tinh xảo đáng yêu ở trước mặt gốc cây già còn lắc lư mấy lần.

Trong chốc lát, chỉ thấy gốc cây già trợn trắng mắt, vẻ mặt hơi dữ tợn, hắn ta há to miệng như có thể nhét được một quả trứng gà, chậm chạp không há lại được.

“Thế nhưng ta là nam hài!”

“Ta là nam hài!”

“Nam hài!”

Giọng nói của Mạt Lỵ quanh quẩn trong đầu gốc cây già, chỉ thấy đôi mắt gốc cây già đỏ lên, thiếu điều phun một ngụm máu già ra ngoài, vẻ mặt hờ hững xoay người, cúi đầu đi từng bước một về phía rừng cây.

“Ôi, gốc cây già… Gốc cây già… Ngươi kiềm chế một chút, nếu tức chết thì ngươi không nhận được di sản đâu!”

Thuỷ Lộc nhìn dáng vẻ thất thần chán nản của gốc cây già, vội vàng đuổi theo.

Nhưng bóng dáng của gốc cây già lại nhanh chóng biến mất trong rừng cây, chờ đến khi Thuỷ Lộc đuổi theo đã sớm không còn bóng dáng.

“Phốc!” Cơ Vô Tuế ngồi bên cạnh phát ra tiếng cười như chuông bạc, xem ra nàng đã sớm biết.

Thấy người đã đi rồi, Mạt Lỵ mới cẩn thận đi đến bên cạnh Triệu Khách và Cơ Vô Tuế.

Tuy trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ và ngây ngô vừa rồi lại không còn hồn nhiên mất tập trung nữa, nó không dám tới gần Cơ Vô Tuế, cẩn thận chắp tay bái thật sâu về phía Cơ Vô Tuế và Triệu Khách nói: “Mạt Lỵ đa tạ ân nhân.”

Triệu Khách nhíu mày, trong nháy mắt đã hiểu trong việc này có tám phần mười là Cơ Vô Tuế giở trò quỷ, không khỏi lạnh lùng nói: “Ngươi cố ý!”

Giọng Triệu Khách rất trầm thấp, nhưng từng chữ đều mang cảm giác áp lực rất mạnh mẽ.

Hắn là cao thủ trong hệ tự nhiên, bản thân là vương trong cây cỏ tự nhiên, cho dù gốc cây già là lão thụ tinh có đạo hạnh, lúc đối mặt với Triệu Khách vẫn cần phải cúi đầu xưng thần.

Sắc mặt Mạt Lỵ trắng bệch nhưng cũng không lùi bước vì ánh mắt không vui của Triệu Khách, ngược lại nặng nề gật đầu nói: “Vâng, hoa nhài vốn là cây lưỡng tính, vốn ta có thể sinh ra thân nữ nhưng nếu thật sự là thân nữ sẽ hỏng mất, nhận ân tình của gốc cây già, ta lại không muốn như cây liền cành với gốc cây già, chẳng thà đổi thành nam thân cũng được.”

Mạt Lỵ nói có lý có cứ, Triệu Khách cũng không tiện nói người ta có chỗ nào không đúng, đây vốn là việc ngươi tình ta nguyện, gốc cây hoa nhài này cũng không phải cây già trong nơi sơn dã như gốc cây già.

Người ta từng nếm cung phụng, đã sớm mở ra linh tính, lúc nói chuyện còn mang theo dáng vẻ thư sinh.

Thấy Triệu Khách không nói lời nào, Mạt Lỵ lập tức nói: “Tiên sinh yên tâm, gốc cây già có ân nặng như núi với ta, ta sẽ coi như thân tộc cung cấp nuôi dưỡng tuyệt đối không dám có suy nghĩ làm trái gì.”

Triệu Khách nghe vậy, cơn giận trong lòng cũng vơi bớt mấy phần, bất đắc dĩ nhìn theo hướng gốc cây già rời đi.

Hắn thở dài, đại khái có thể hiểu được gốc cây già.

Hắn ta là một gốc cây già nơi sơn dã, theo lời nói của Thuỷ Lộc, hắn ta có thể thành tinh đã là cơ duyên nghịch thiên trùng hợp nện vào đầu hắn ta.

Trong năm tháng lâu dài sau này, hắn ta chỉ có thể ở một mình trong rừng núi, lẳng lặng nhìn mảnh thế giới này như một người hoang dã.

Cho đến khi thành thị phát triển, cây cối bị chặt phá, hắn ta được bảo vệ ở trong công viên, mỗi ngày thấy vô số người đi đường và các cặp tình nhân.

Có lẽ mỗi ngày mặt trời lặn mặt trời mọc, sẽ có một đôi tình nhân dựa vào thân thể của hắn ta nói lời tâm tình buồn nôn.

Gốc cây già bị ăn thức ăn cho chó mỗi ngày, tất nhiên trong lòng sẽ khát vọng tìm được một bạn lữ đồng loại.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cách làm của Mạt Lỵ không sai, nếu hắn ta thật sự là một nữ thân, theo thời gian trôi qua đánh cược càng nhiều tình cảm, e rằng gốc cây già không thể chịu đựng nổi kết quả cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment