Chẳng thà một lần vất vả cả đời nhàn nhã, đổi thành nam thân hoàn toàn cắt đứt khả năng này.
“Ôi… Là hắn quá cô đơn!”
Triệu Khách thở dài, hy vọng gốc cây già đừng buồn bực quá lâu vì việc này, dù sao rễ phụ do gốc cây già mọc ra cũng có hiệu quả không tệ lắm.
Nói đến đây, Triệu Khách híp mắt nhìn lướt qua Mạt Lỵ: “Ngươi biết làm gì? Chỗ ta không nuôi người rảnh rỗi!”
“Ây…”
Mạt Lỵ gãi đầu, không ngờ Triệu Khách đột nhiên hỏi vấn đề như vậy.
Thấy dáng vẻ bối rối của nó, Triệu Khách lạnh lùng nói: “Mỗi tháng năm mươi cân trà hoa nhài cực phẩm, thiếu một cân ta chặt ngươi làm quan tài!”
Nói xong Triệu Khách cũng không để ý đến Mạt Lỵ nữa, quay người lôi kéo Cơ Vô Tuế rời đi.
Hắn còn có một việc muốn hỏi thăm Cơ Vô Tuế rõ ràng, điều này liên quan đến con mắt duy nhất trước ngực hắn.
Con mắt này đã cứu hắn rất nhiều lần, nếu không có con mắt này thì hắn đã sớm xong đời.
Rõ ràng Cơ Vô Tuế biết về sự tồn tại của con mắt này, nhưng xưa nay không nói với hắn rốt cuộc là như thế nào.
Chuyện đến ngày hôm nay hắn chắc chắn phải hỏi thăm rõ ràng mới được, ít nhất biết rõ lai lịch của con mắt này.
Hắn lôi kéo Cơ Vô Tuế đi vào quan tài đỏ thẫm, đóng nắp quan tài lại.
Trong căn phòng trên lầu gỗ, chỉ nghe chiếc quan tài đỏ thẫm kia lắc lư một trận, càng lắc lư càng dữ dội.
Sau khoảng một tiếng, Triệu Khách chật vật leo ra từ trong quan tài, trên mặt thêm một dấu tay mới tinh.
Hắn quay đầu, thấy Cơ Vô Tuế mặc một bộ váy đỏ nửa trong suốt nửa dựa vào bên cạnh quan tài, khóe miệng nở nụ cười thắng lợi nhàn nhạt.
Điều này khiến Triệu Khách không nhịn được nói thầm ở trong lòng: “Sớm muộn gì ta cũng nằm trên ngươi.”
Sau khi Triệu Khách rời khỏi căn nhà gỗ, đưa tay lau mặt, dấu tay đỏ tươi trên mặt đã đủ để chứng minh đây là một án lệ cưỡng ép bất thành ngược lại bị đè lên.
Nhưng liên quan đến con mắt ở trước ngực hắn, cũng coi như có chút manh mối.
Đây là một con mắt!
Nói một cách chính xác, là một con mắt có mắt không tròng.
Nếu hắn thật sự muốn phát huy ra lực lượng của con mắt này, cần hắn tìm ra đồng châu thích hợp.
Giải thích khoa học một chút đó là hắn thiếu thủy tinh thể, không có thủy tinh thể tất nhiên không có đồng tử.
Đây cũng là lý do vì sao con mắt của hắn trông như trống rỗng.
Mặc dù Cơ Vô Tuế không nói cho hắn biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào, nhưng đã cho Triệu Khách một mạch suy nghĩ, đó là Tạo hóa châu.
“Nếu ngươi muốn nhanh chóng khống chế có thể khảm Tạo hóa châu vào, nhưng cơ hội chỉ có một lần, một khi khảm vào thì không còn khả năng sửa đổi nữa.”
“Đây là cách tốt nhất?”
“Không phải.”
“Đây là cách thích hợp với ta nhất?”
“Cũng không phải.”
“Sau khi khảm vào, để ta nằm ở trên ngươi?”
“Không thể!”
“Vậy còn nói cái rắm!”
Triệu Khách nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người, nhưng sau khi hắn quyết đoán từ chối, Triệu Khách thấy khóe miệng Cơ Vô Tuế xuất hiện nụ cười thần bí như ẩn như hiện.
Hiển nhiên Cơ Vô Tuế chỉ cung cấp cho hắn một mạch suy nghĩ, con đường chân chính cần hắn tự quy hoạch, Cơ Vô Tuế sẽ không can thiệp vào việc của hắn, càng không thử giúp đỡ hắn.
Nhưng Tạo hóa châu đã không được, vậy Tứ tượng thiên cực châu thì sao?
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Triệu Khách, không khỏi khiến trong lòng Triệu Khách dao động.
Nếu Hà Toàn Thuận không nói dối, trên tay hắn đã có hai viên trong Tứ tượng thiên cực châu.
Hắn đã hoàn thành được một nửa, chỉ còn lại một nửa khó khăn, không có lý do gì khiến hắn không đi thử một chút.
Nếu thành công thì tốt nhất, nếu không thể thành công thì hắn nghĩ cách khác là được.
Lúc chiều, Camilleri dẫn theo Gia Ngọc chạy đến.
Camilleri đến đây tất nhiên sẽ gây ra một số sóng gió, nhưng lần này người đại diện đã sớm đưa ra một số thông báo, thông báo Camilleri sẽ nghỉ phép ở Tam Á.
Camilleri đón xe chạy đến gặp được Triệu Khách, lập tức đứng tại chỗ vặn hỏi hắn định chứng minh những lời nói trong điện thoại như thế nào.
Thân phận của Gia Ngọc rất nhạy cảm, quan trọng hơn là lúc trước những người tìm được Gia Ngọc không chỉ có một mình Camilleri, mà là bốn người.
Bốn người tìm được quan tài bạch ngọc của Gia Ngọc trên chiếc xe lửa Nhật Bản kia, sau khi mở ra lại ngạc nhiên phát hiện tiểu nữ hài này vẫn còn sống.
Ba tên đồng đội còn lại có ý giết chết Gia Ngọc, nhưng Camilleri đã từ chối yêu cầu này.
Không biết vì sao trong nháy mắt nàng thấy Gia Ngọc, đã có cảm giác rất đặc biệt với hài tử này.
Có lẽ đây chính là duyên phận mà Trung Quốc nói tới.
Lúc đó, ba tên đồng đội kia đã xảy ra xung đột kịch liệt với nàng, bởi vì lúc ấy đoàn tàu kia đột nhiên chuyển động.
Bọn họ bị nhốt trên đoàn tàu rất lâu, khó khăn lắm mới thoát khỏi đoàn tàu.
Camilleri lại nhân cơ hội này dẫn theo Gia Ngọc, cắt đuôi ba người kia, sau đó lại gặp được hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử.
Ngay lúc đó nàng đã tiêu hao vô cùng to lớn, muốn một mình chăm sóc Gia Ngọc cẩn thận đã rất cố hết sức, còn phải lo lắng đồng đội sẽ đuổi theo, lúc này mới muốn kéo Triệu Khách và Vương Ma Tử xuống nước.