Lần này trở lại Los Angeles, Camilleri phát hiện trong một hội sở chuyên tiếp đón người đưa thư ở Los Angeles đã lan truyền tin tức liên quan tới Gia Ngọc.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng vội vàng dẫn Gia Ngọc chạy đến đây.
“Lúc ở Phù Vân thành, ta nghi ngờ là bọn họ rải ra tin đồn liên quan đến Gia Ngọc, không ngờ bọn họ vẫn còn sống!”
Camilleri tức giận đến giậm chân, lại không chú ý đến vẻ mặt của Triệu Khách hơi mất tự nhiên, hiển nhiên chuyện này là một sự hiểu lầm hoàn mỹ, đương nhiên Triệu Khách cũng không đi giải thích.
Lúc trước xuất hiện tin đồn ở trong Phù Vân thành, là vì hắn muốn kéo Đại Dương Mã xuống nước mới cố ý lan truyền ra.
Không ngờ lại không có tác dụng ở Phù Vân thành, ngược lại sau khi trở về hoàn mỹ ném nồi cho một đám người khác.
“Ta muốn biết ngươi định làm gì để bảo đảm lời mà ngươi đã nói ở trong điện thoại, đừng dùng mấy thứ thề với thượng đế để lừa gạt ta!”
Triệu Khách thấy thế chỉ đưa tay túm lấy Gia Ngọc còn đang ăn đồ ăn vặt, đồng thời nói với Camilleri: “Ta đã dám đảm bảo, tất nhiên ta cũng có sức mạnh đó!”
Lúc đang nói chuyện, không đợi Camilleri kịp phản ứng bóng dáng ba người đã biến mất trước mặt Heo mập.
Không thể nghi ngờ sự cường đại của Đại Hạ đỉnh, sau khi Camilleri và Gia Ngọc tiến vào Đại Hạ đỉnh, lập tức bị mảnh thế ngoại đào nguyên trước mắt chinh phục.
Hình ảnh như trong câu truyện cổ tích, trong không khí còn tràn ngập hương hoa nhài.
Đằng xa có cầu nhỏ nước chảy, một tòa lầu gỗ tinh xảo.
Nếu hỏi nơi nào trên thế giới này là thiên đường, vậy Camilleri cảm thấy chính là nơi này.
“Đây là… Con tem hoàng kim??”
Camilleri nhanh chóng lấy lại tinh thần, cuối cùng đã hiểu chỗ dựa khiến Triệu Khách nói ra lời lẽ khí phách kia là cái gì.
Đây là chỗ dựa của Triệu Khách, là vương bài trên tay Triệu Khách.
Trừ khi Triệu Khách chết đi, nếu không bất kỳ kẻ nào đứng nghĩ đến chuyện tổn thương Gia Ngọc ở trong Đại Hạ đỉnh.
“Hiện tại yên tâm chưa.”
Camilleri gật đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Triệu Khách: “Ta phát hiện ngươi thật sự càng ngày càng khiến người ta không thể nhìn thấu, đây chính là câu nói của người phương đông các ngươi hay nói, thâm tàng bất lộ.”
Trong bụi cây, Mạt Lỵ núp sau gốc cây, ánh mắt tò mò đánh giá Camilleri như đây là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoại quốc tóc vàng.
“Ngươi thật trắng, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch được chứ?”
Ngay lúc Mạt Lỵ nhìn đến mất hồn, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hỏi nhẹ nhàng.
Mạt Lỵ ngạc nhiên, nhíu mày nhìn về phía Gia Ngọc đứng ở sau lưng, nói: “Ta có tên, ta tên Mạt Lỵ.”
“Ồ, nhưng ngươi thật sự rất trắng.”
“Vậy cũng gọi là Mạt Lỵ!”
Nói xong Mạt Lỵ sải bước muốn rời đi, nó là cây cỏ thành tinh nên tốc độ di chuyển trong rừng cây cực kỳ nhanh chóng.
Trong lúc bóng dáng lấp lóe chuyển dời, người đã đi rất xa.
Quay đầu nhìn sau lưng trống rỗng, trên khuôn mặt tinh xảo của Mạt Lỵ không khỏi lộ ra lúm đồng tiền thật sâu, trong lòng cao ngạo cười một tiếng, cảm thấy tiểu nữ hài vừa rồi đừng hòng đuổi kịp nó.
“Ngươi đổi tên thành Tiểu Bạch được chứ.”
Đôi mắt Mạt Lỵ trợn tròn, hoảng sợ xoay người sang chỗ khác, phát hiện rõ ràng tiểu nữ hài đã bị nó cắt đuôi, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng nó.
Trong chốc lát, vẻ mặt Mạt Lỵ như gặp quỷ, hét to: “Ngươi! Sao ngươi lại đuổi theo!”
Trong lúc hoảng sợ, Mạt Lỵ không khỏi lùi lại một bước.
Nhưng sau khi nó lùi lại đã thấy Gia Ngọc nhanh chân tới gần, ánh mắt linh động vẫn nhìn chằm chằm vào Mạt Lỵ: “Đám sư huynh của ta đều gọi là Tiểu Bạch, nhưng đã rất lâu rồi ta chưa từng gặp bọn họ.”
Nhắc đến những sư huynh sư tỷ của mình, vẻ mặt Gia Ngọc hơi mất mát cúi đầu xuống.
Thấy vẻ mặt buồn bã của Gia Ngọc, Mạt Lỵ không nhịn được bĩu môi, tiến lên vặn hỏi: “Vậy đám sư huynh sư tỷ của ngươi đều đi đâu rồi?”
“Bọn họ đều không có ở đây.”
Hốc mắt Gia Ngọc ướt át, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
Thấy Gia Ngọc muốn khóc, Mạt Lỵ lập tức hoảng hồn, tay chân luống cuống nói: “Đừng khóc, đừng khóc, ta không cố ý, nếu không sau này ngươi cứ gọi ta Tiểu Bạch là được, nhưng chỉ cho phép gọi lúc có hai chúng ta.”
Nói xong, Mạt Lỵ cũng hơi hối hận, khẽ lẩm bẩm: “Tiểu Bạch… Đây không phải tên của chó sao.”
“Không cho phép ngươi nói lung tung!”
Giọng của Mạt Lỵ rất nhỏ nhưng sao có thể giấu giếm được Gia Ngọc chứ, khuôn mặt nhỏ của Gia Ngọc đầy tức giận, để lộ ra một đôi răng nanh đáng yêu: “Sư huynh của ta không phải chó nhỏ, hắn là ngỗng trắng, còn có sói trắng, còn có dê trắng…”
Gia Ngọc nói một hơi về những động vật mà Âu Dương Xu nuôi nhốt lúc trước, cứ như đang báo ra tên món ăn vậy.
Điều này khiến Mạt Lỵ ngơ ngác cả nửa ngày, càng nghe càng thấy khó chịu.
Nghe một lúc, cuối cùng lại nghe một con lợn cũng được gọi là Tiểu Bạch.
Cuối cùng Mạt Lỵ không nhịn được hỏi: “Sau đó những sư huynh này của ngươi đều đi đâu?”
“Bọn họ…”
Gia Ngọc há to miệng, ngón tay chỉ vào bụng mình nói: “Đều bị ta ăn!”
Mạt Lỵ: “…”
Không để ý tới Gia Ngọc và Mạt Lỵ nữa.
Lúc này Camilleri đã ngồi xuống ghế với hai người Cơ Vô Tuế, hai nữ nhân ngồi nói chuyện với nhau, dường như căn bản không có chỗ trống để Triệu Khách xen vào.