“Lúc đầu ta đoạt được Toan nghê châu đã từng đọc điển tịch trong Tàng kinh các của Thiếu Lâm tự, bên trong ghi chép rất rõ ràng giữa bốn hạt châu có một tầng liên kết rất vi diệu, phối hợp với nhau sẽ có năng lực thay đổi càn khôn. Toan nghê châu có lực lượng bảo vệ linh hồn, Tạo hóa châu lại có thể ngăn chặn Âm Dương. Hai hạt châu phối hợp lại, ta sẽ có cơ hội đưa hồn thể yếu ớt của Diệu Diệu vào U minh đầu thai, đây là cơ hội duy nhất của ta!”
Trạng thái của Diệu Diệu đã yếu ớt đến mức chỉ cần rút ống ra, sẽ lập tức chết.
Một khi nhục thể chết đi, Toan nghê châu sẽ không có năng lực tiếp tục bảo vệ linh hồn của Diệu Diệu.
Đến lúc đó linh hồn của Diệu Diệu cũng sẽ hồn phi phách tán trong nháy mắt.
Cơ hội duy nhất của hắn ta cũng là đưa cả nhục thể của Diệu Diệu vào trong U minh, nhưng điều này còn cần Tạo hóa châu phối hợp.
“Ngươi không sợ bây giờ ta ra tay cướp đi sao?”
Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm vào mặt Hà Toàn Thuận, lại thấy Hà Toàn Thuận chỉ xung quanh.
“Nơi này có mười hai cái camera ẩn hình, nguồn điện độc lập, truyền tin không dây. Từ sau khi Diệu Diệu bị bọn họ trả thù, ta mới sáng lập lớp vỏ ngoài châu báu Hanh thị này. Cũng giống như vị thiên hậu Âu Mĩ kia, hoàn toàn để bản thân lộ ra trước màn ảnh, ai dám ra tay với ta sẽ bị vô số camera quay lại ngay lập tức, nếu không sao lúc đầu ta dám để lại số điện thoại cho ngươi chứ.”
Thông minh!
Triệu Khách không thể không nói Hà Toàn Thuận đúng là một lão hồ ly đa mưu túc trí.
E rằng lúc trước để lại chưa chắc không phải một cạm bẫy được bố trí cho hắn, chờ đến khi hắn tìm đến sẽ thẩm tra tin tức.
Tin tưởng không chỉ có một người chết dưới cái bẫy này.
“Ngươi cần bao nhiêu thời gian!” Nói thật, Triệu Khách rất thiếu thời gian, bên Hồng bà bà có thể tuyên bố tổ chức tranh bá Quỷ thị bất cứ lúc nào.
Nếu Hà Toàn Thuận cần thời gian quá lâu, dù hắn có lòng giúp đỡ hắn ta nhưng sẽ không đồng ý.
Không những không đồng ý, Triệu Khách cũng sẽ không bỏ qua cả Toan nghê châu.
Hà Toàn Thuận nghe vậy không khỏi tỏ ra khó xử: “Có lẽ rất lâu, có lẽ rất ngắn, vì ta còn thiếu một người giúp đỡ.”
“Ai?” Triệu Khách vặn hỏi.
Hà Toàn Thuận cắn răng nói: “Người đi âm!”
Lúc nghe được ba chữ này, Triệu Khách khẽ giật mình, chợt nhếch miệng nở nụ cười, đưa tay về phía Hà Toàn Thuận nói: “Vừa hay ta có biết một người đi âm…”
“Ta tên Cát Nhị Đản, không sai, đây là một cái tên đã từng xuất hiện trong lịch sử, mọi người đã được thấy trải nghiệm bắt quỷ vào buổi tối qua, các huynh đệ Duoyin, làm phiền bình luận có tố chất, Cát Nhị Đản cảm ơn mọi người.”
Cát Nhị Đản giơ cái gậy ba toong trên tay lên, một tay cầm gậy tự sướng, yên lặng tắt phần ghi hình của điện thoại di động trong con mắt nhìn kẻ ngu của người qua đường xung quanh.
Hắn ta quay đầu nhìn Liêu Thu ngồi bên cạnh, phàn nàn nói: “Đại ca, tối hôm qua ngươi ra tay quá nhanh, bên ta còn chưa kịp chạy tới chụp bộ mặt thật của tên nữ quỷ đó đã bị ngươi tiêu diệt, cứ thế ai cho chúng ta khen thưởng.”
Liêu Thu tỏ vẻ ghét bỏ nhấc chân đạp vào mông Cát Nhị Đản một cái.
“Xéo đi, lão tử không phải loại ăn xin online như ngươi, trên đời này không ai có tiền hơn ta!”
Liêu Thu nói xong lại nghe thấy âm báo của điện thoại vang lên “ong ong”, mở ra nhìn là tin nhắn ân cần hỏi thăm của nhà mạng điện thoại.
【 Ngài đã nợ 50 nguyên tiền điện thoại, xin ngài lập tức trả tiền điện thoại. 】
Nhìn điện thoại của mình đã ngoài vùng phủ sóng, khóe miệng Liêu Thu giật giật, bất đắc dĩ nói với Cát Nhị Đản bên cạnh: “Cho ta mượn 100 đồng nạp tiền điện thoại.”
“A, ngươi lại hết tiền?”
“Bớt nói nhảm, nhanh lên đi, chẳng may chậm trễ việc làm ăn thì sao bây giờ.”
Trong sự thúc giục của Liêu Thu, Cát Nhị Đản rất không tình nguyện nạp tiền điện thoại cho Liêu Thu, vừa nạp tiền vừa nói: “Tối hôm qua đại ca bắt quỷ, ngươi phục vụ miễn phí, lần trước ngươi bắt quỷ lại thu hai trăm tệ, hay là ngươi vừa bắt quỷ vừa phát sóng trực tiếp giống ta đi.”
Liêu Thu nhếch miệng: “Lão thái thái hôm qua quá nghèo, cô nhi quả mẫu lần trước cũng không dễ dàng, muốn kiếm thì phải kiếm tiền của những đại lão bản kia, tốt nhất là bất động sản, trước tiên làm danh tiếng vang dội, sau nữa là có tiền.”
Liêu Thu nói xong lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi, nhìn bao thuốc lá chỉ còn lại một điếu thuốc, Liêu Thu hơi do dự lại đặt thuốc lá ở dưới mũi nhẹ ngửi.
Cát Nhị Đản không phục nói: “Nhưng chúng ta cứ không khai trương thế này, cũng chỉ có thể bán xe.”
Liêu Thu nghe vậy cũng không nói tiếp nữa, trong vô thức đã đốt điếu thuốc trên tay lên.
Hút một hơi, Liêu Thu cau chặt hàng lông mày thành một đoàn, tuy Cát Nhị Đản ngốc nhưng nói không sai chút nào.
Nếu hắn ta cứ không khai trương thế này, vậy cũng chỉ còn lại bán xe hoặc là… Chạy về nhà, kế thừa tài sản hơn trăm triệu trong nhà.
Rất rõ ràng, hai lựa chọn này đều không phải điều hắn ta yêu thích.
Nhưng từ khi quyết định kế thừa một mạch người đi âm này, mình chưa từng nghĩ đến việc sẽ trở lại cuộc sống trước kia.