Chỉ vì việc này mình và phụ mẫu còn ầm ĩ một trận, hơn nữa Liêu Thu cũng không chịu trở về với dáng vẻ sa sút chán nản này.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn ta cũng không chống đỡ được quá lâu.
Về phần bán xe…
Sau khi suy nghĩ này xuất hiện, Liêu Thu quay đầu nhìn về phía chiếc xe yêu của mình.
Mặc dù chiếc Mercedes này đã là kiểu dáng năm 2016, nhưng Liêu Thu cảm thấy kiểu dáng này mới là kiểu kinh điển nhất của Mercedes.
Đương nhiên đây chỉ là cảm nhận của mình, nếu bán chiếc Mercedes này đi, e rằng cũng không lấy được giá cao lắm.
Hơn nữa thời gian lâu dần Liêu Thu cũng hơi không nỡ.
Ngay lúc Liêu Thu đang buồn bực vì sinh kế ngày sau, điện thoại trên tay đột nhiên đổ chuông.
Hắn ta cầm lên nhìn thấy là một số điện thoại xa lạ, ánh mắt Liêu Thu sáng ngời, nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi.
Cát Nhị Đản ngồi bên cạnh thấy trên mặt Liêu Thu dần xuất hiện nụ cười, sau đó nụ cười biến thành vẻ mừng như điên.
Sau khi cúp máy, hắn ta hút thật mạnh một hơi thuốc, đá một phát vào mông Cát Nhị Đản: “Đi, việc làm ăn lớn đến rồi.”
Triệu Khách đợi khoảng hai ngày mới thấy Liêu Thu lái chiếc xe Mercedes kia đi xuống từ tàu thủy.
Xe dừng lại, Liêu Thu đi ra từ trong xe, vẫy tay với Triệu Khách.
Đã lâu không gặp, rõ ràng Liêu Thu đã gầy hơn trước đó rất nhiều, nhưng trên người lại không mặc một bộ vest chỉnh tề, mà mặc quần cộc rộng thùng thình và áo ngắn tay.
Nói thật, nếu không phải chiếc Mercedes này cho Triệu Khách ấn tượng quá khắc sâu, e rằng Triệu Khách cũng chưa chắc có thể nhận ra Liêu Thu ngay.
Cát Nhị Đản đi theo sau lưng Liêu Thu, trên tay còn cầm gậy tự sướng, vừa quay video vừa đi theo sau lưng Liêu Thu.
“Chư vị lão thiết chú ý một chút, đêm nay xem Cát Nhị Đản ta dẫn các ngươi tung hoành U Minh, để các ngươi xem địa phủ có dáng vẻ gì, đêm nay giờ Tý chúng ta không gặp không về.”
Triệu Khách chỉ Cát Nhị Đản, nói với Liêu Thu: “Ngươi còn dẫn theo tên ngu ngốc này sao?”
“Hơi ngu nhưng có nghĩa khí, yên tâm dùng.”
Liêu Thu cười hắc hắc, thật ra tên Cát Nhị Đản này không ngốc chỉ là phản ứng khá chậm chạp nhưng lòng dạ không xấu, lần trước bắt lệ quỷ, nếu không có Cát Nhị Đản dùng gậy tự sướng ngăn cản giúp mình, mình sẽ chết chắc.
“Vậy là được.”
Triệu Khách gật đầu, dẫn Liêu Thu đi thẳng đến bệnh viện.
Trên đường đi, hai người trò chuyện một lúc, lúc này Triệu Khách mới biết Liêu Thu đã trở thành người đi âm.
Nói đến người đi âm, trên mặt Liêu Thu không khỏi xuất hiện biểu cảm không diễn tả được.
“Chắc bà bà là thế hệ người đi âm sau cùng, lần trước cửa lớn Uổng Tử thành bị phá tan, nhân quả các đời người đi âm đã được bù đắp đủ, nhưng ta không muốn cứ kết thúc như vậy, ta dự định một lần nữa tiếp quản người đi âm, ít nhất ta cảm thấy đây là một nghề nghiệp rất có tiền đồ.”
“Ngươi biết đạo pháp?”
Triệu Khách đánh giá Liêu Thu từ trên xuống dưới, hắn có thể chắc chắn Liêu Thu cũng là một người bình thường huyết nhục phàm thai, trên người không có chút dao động lực lượng nào.
Thậm chí thể phách còn không rắn chắc bằng tên Cát Nhị Đản ngồi ở phía sau.
“Không biết!”
Liêu Thu rất thẳng thắn thừa nhận: “Ta đã cẩn thận nghiên cứu những quyển sách do bà bà để lại nhưng cũng không có pháp thuật người đi âm, truyền thừa một mạch người đi âm này gần như bị đoạn tuyệt hết.”
Nói đến đây, Liêu Thu hơi hối hận.
Lúc trước bà bà lôi kéo mình muốn dạy bản lĩnh người đi âm cho mình, kết quả mình hoàn toàn nghe không lọt tai.
“Có lẽ đây chính là định số, cũ không đi, mới không đến.”
Liêu Thu nói xong đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vỗ ngực nói với Triệu Khách: “Nhưng ngươi yên tâm, tuy ta không có pháp thuật gì nhưng ta vẫn là người đi âm, chỉ có điều cách thức hơi thay đổi mà thôi, tuyệt đối không làm chậm trễ chuyện lần này.”
Triệu Khách nghe vậy gật đầu, thật ra Triệu Khách và Hà Toàn Thuận cũng không yêu cầu quá cao, chỉ cần có thể chạy xe vào U Minh là được.
Hà Toàn Thuận đã sớm đứng chờ ở ngoài cửa bệnh viện.
Sau khi thấy Liêu Thu và Cát Nhị Đản xuống xe, vẻ mặt Hà Toàn Thuận hơi cổ quái, kéo Triệu Khách khẽ nói: “Được không?”
“Được hay không chỉ có một người này, ngươi không tìm thấy người thứ hai nữa.”
Triệu Khách lôi kéo Hà Toàn Thuận kể đơn giản việc của bà bà Liêu Thu một lần.
“Nói cách khác, một mạch người đi âm này đã đoạn tuyệt?” Hà Toàn Thuận bỗng nhiên cao giọng nói.
“Sao có thể nói như vậy, ta là người đi âm mới, cũng là người khai tông lập phái của tân phái người đi âm sau này, lão bản, nếu ngươi không tin thì ngươi hỏi vị Vương đại ca này của ta chút đi, lúc trước ta đã lái xe thẳng đến U Minh.”
Liêu Thu đứng bên cạnh hơi không vui nói, tuy hắn ta đến đây để kiếm tiền nhưng tiền chỉ là một mục đích trong lòng Liêu Thu, mục đính chính là chứng minh mình có thể lập nghiệp.
Đối với tiền tài, ngược lại Liêu Thu cũng không có khái niệm gì, cũng lắm thì lập nghiệp thất bại, về nhà kế thừa gia nghiệp là được.
“Chậc chậc… Đúng đúng, là ta nói sai, mời vào bên trong.”
Hà Toàn Thuận thấy Triệu Khách cũng gật đầu, hắn ta chỉ có thể coi ngựa chết làm ngựa sống.