Liêu Thu lắc đầu nói rất chắc chắn: “Không đâu, ta xác định ta sẽ không đi nhầm hướng, ta đã đi con đường này rất nhiều lần, những du hồn đó sẽ không đi đến cây cầu kia, bọn họ cũng không có năng lực phá hủy một cây cầu nói.”
Trong lòng Hà Toàn Thuận nặng nề, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách phát hiện vẻ mặt Triệu Khách cũng rất nghiêm nghị.
Trong chốc lát, một dự cảm không tốt trào ra trong lòng Hà Toàn Thuận, một tay ôm thật chặt Diệu Diệu trong ngực, sợ nàng gặp một chút xíu ngoài ý muốn nào.
“Còn có đường khác không?”
Triệu Khách nhìn “Đại giới bảo thạch” trước ngực Diệu Diệu, nếu không có vấn đề, ít nhất viên Đại giới bảo thạch này còn có thể chống đỡ khoảng 40 phút nữa.
Điều kiện tiên quyết là trạng thái của Diệu Diệu nhất định phải ổn định.
Liêu Thu quay đầu nhìn thoáng qua Diệu Diệu trong ngực Hà Toàn Thuận, không khỏi cau mày nói: “Còn có một con đường nhưng không dễ đi, hiện tại đi đường vòng thì lộ trình của chúng ta sẽ tăng lên một phần ba, cộng thêm tình huống của con đường kia khá đặc biệt, muốn cứng rắn chạy qua, chúng ta cần ít nhất hai giờ.”
“Không được!”
Sau khi Hà Toàn Thuận nghe thấy còn phải đi hai tiếng nữa, vội cắt ngang: “Không được, Diệu Diệu không kiên trì được lâu như vậy, chúng ta không có nhiều thời gian, ngươi nhất định phải chạy đến trong nửa tiếng.”
“Nhưng…”
Liêu Thu vừa nói xong, đồng tử co rụt lại, không biết một con dao găm lạnh băng đã đặt lên cổ họng mình từ lúc nào.
Dao găm lạnh băng lại tỏa ra cảm giác nóng bỏng thiêu đốt, điều khiến Liêu Thu sợ hãi hơn là hắn ta căn bản không thấy rõ tốc độ ra tay của Hà Toàn Thuận.
Quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không thể tin được.
Vốn tưởng Hà Toàn Thuận chỉ là một người kinh doanh châu báu, không ngờ Hà Toàn Thuận lại có thực lực kinh người như thế.
Trong đôi mắt đỏ bừng kia lóe lên sát khí sắc bén bức người, Liêu Thu từng thấy ánh mắt của một tên tội phạm giết người, ánh mắt đó cũng không có sự lạnh lùng kiên định như Hà Toàn Thuận, dường như giết người không phải chuyện quá ghê gớm với hắn ta.
Hắn ta cũng không nghi ngờ, nếu mình cứ kiên trì đi con đường vừa rồi, tin tưởng Hà Toàn Thuận thật sự cắt rách cổ họng của mình.
“Đừng làm loạn!”
Lúc này Triệu Khách lại đưa tay đẩy tay Hà Toàn Thuận ra: “Nghĩ cách đi tiếp đi, Diệu Diệu không kiên trì được nữa.”
Triệu Khách nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến áp lực của Liêu Thu tăng mạnh.
So sánh với dùng dao áp chế của Hà Toàn Thuận, tình huống của Diệu Diệu mới khiến Liêu Thu càng cảm nhận được trọng lượng của trách nhiệm.
Dù sao Liêu Thu cũng không phải coi người đi âm là việc siêu độ vong hồn tích đức làm việc thiện, mà coi đó là một sự nghiệp thuộc về mình.
Giữa hai cái này có sự chênh lệch cực lớn, điều lớn nhất trong đó là trách nhiệm.
Dù sao cái trước thuộc về giúp đỡ không ràng buộc, chỉ cầu tích đức làm việc thiện, cái sau thì nhận tiền làm việc, trừ tai họa cho người.
Cái này là con đường do mình lựa chọn, nếu vì con đường xảy ra vấn đề dẫn đến hậu quả khách hàng thay đổi cách nhìn với hắn ta, cho dù không có luật pháp gò bó, nhưng Liêu Thu cũng không thể làm ra hành động đến chết không nhận, phủi mông rời đi.
Về điểm này, Triệu Khách cũng nhận thấy rõ ràng, cho nên chỉ một câu nhẹ nhàng lại chạm tới điểm chết người nhất của Liêu Thu, uy lực còn sắc bén hơn lưỡi đao trong tay Hà Toàn Thuận.
“Đáng chết! Đều thắt dây an toàn vào, ta phải bắt đầu đua xe!”
Liêu Thu thở sâu, kéo dây an toàn cài lại cho mình.
Cát Nhị Đản ngồi bên cạnh như nghĩ đến chuyện kinh khủng gì đó cũng không dám cà lơ phất phơ, nhanh chóng thu hồi điện thoại, không chỉ cài dây an toàn còn nắm chặt tay vịn của xe.
Thấy thế, Triệu Khách và Hà Toàn Thuận lại thấy không quan trọng, lấy thực lực của bọn họ dù có tai nạn xe cộ cũng chưa chắc có thể gây tổn thương đến bọn họ.
Nhưng Diệu Diệu trong ngực Hà Toàn Thuận lại yếu ớt hơn tờ giấy, tất nhiên không chịu được bất kỳ va chạm gì, Hà Toàn Thuận cẩn thận cài dây an toàn cho nàng.
Hà Toàn Thuận vẫn không yên tâm nói: “Cẩn thận chút.”
Trên mặt Liêu Thu nở nụ cười thần bí, dưới chân đạp cần ga, động cơ phát ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp như dã thú.
Trong ống bô xe bay ra khói xanh nhàn nhạt, vô lăng màu xám bạc chếch sang bên trái.
“Soạt” một tiếng, chiếc xe lại đón đầu lao ra dọc theo đầu đường bên trái.
“Ngươi điên rồi!”
Hà Toàn Thuận trợn tròn hai mắt, hận không thể vặn rơi đầu Liêu Thu ngay bây giờ, nhưng thân thể lại vẫn bảo vệ nữ hài trong ngực mình đầu tiên.
So sánh ra, trong lòng Triệu Khách đã đại khái hiểu Liêu Thu muốn làm gì, hàng lông mày cau chặt lại hơi mở ra, tuy đây không phải cách tốt nhưng hắn tin tưởng Liêu Thu có thể khống chế tốt chừng mực trong đó.
“Ông!”
Thân xe màu đen hình giọt nước bắn ra như tinh linh trong đêm tối, phá vỡ bầu trời đêm rơi xuống đoạn sườn núi cao hơn mười mét!
“Xì xì xì…”
Tiếng tạp âm chói tai trong đài radio trộn lẫn đủ loại tiếng động cổ quái truyền ra, đài radio lại bắt đầu điên cuồng từ động nhảy kênh.
【 Xì xì… Giao thông Trung Hoa nhắc nhở: Con đường có ngàn vạn lối, an toàn là hàng đầu, chạy không quy tắc, người thân hai hàng nước mắt… 】