Tiếng trong radio dần rõ ràng, va chạm như trong dự đoán cũng không đến, trong nháy mắt không gian xung quanh bắt đầu mơ hồ, “ầm” theo bánh xe xóc nảy rất nhỏ.
Hà Toàn Thuận nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một chiếc xe minibus bị bỏ lại đằng sau, nhưng lúc hắn ta muốn nhìn rõ ràng lại phát hiện xung quanh biến thành một thành thị đổ nát vỡ vụn.
Chiếc Mercedes lao nhanh như điện chớp trong một con hẻm nhỏ rách nát, tòa cao ốc hai bên hẻm nhỏ đã sụp đổ chỉ để lại một khe hở, là khoảng cách hình thành sau khi hai tòa nhà đổ nghiêng va chạm để lại.
Độ rộng nhiều nhất chỉ có thể vừa một chiếc xe Mercedes, khe hở còn dư lại e rằng chưa đến 30cm.
Nhưng cũng không bao gồm việc giữ tốc độ trên trăm cây số một giờ!
Lúc này hiện thực và U Minh hoàn toàn mơ hồ thành một đoàn, khiến người ta rất khó phân biệt rõ ràng rốt cuộc lúc này xe đang ở trong hiện thực hay là U Minh.
Tiêu chuẩn duy nhất để phân biệt rõ ràng lại là chiếc radio đang phát chuyên mục dạy tiếng Hoa kia.
Trong radio, lão sư dùng giọng nói nhẹ nhàng, đang dạy các học sinh nước ngoài học tập tiếng Hoa nói: 【 Thân tỷ tỷ không bằng thân tỷ tỷ, thân tỷ tỷ đi tìm thân tỷ tỷ, thân tỷ tỷ nói không thể tùy tiện thân tỷ tỷ… Xin hãy đổi thân thành chữ can, giải thích hàm nghĩa của đoạn văn đọc này… 】
Sau khi kết thúc dạy tiếng Hoa, thấy tiếp theo radio càng nói càng không tưởng nổi.
Triệu Khách liếc mắt nhìn trộm, thấy Hà Toàn Thuận đưa tay che lỗ tai nữ nhi Diệu Diệu của mình, trên khuôn mặt màu gan heo kia chỉ thiếu viết mấy chữ: “Đánh giá kém!”
“Khụ khụ, đừng hiểu lầm, chiếc radio này có chút tật xấu, đổi đài, đổi đài!”
Triệu Khách để Cát Nhị Đản đổi đài khác, ngón tay Cát Nhị Đản điều chỉnh mấy lần, chỉ nghe trong đài radio truyền ra tiếng kêu to khỏe mạnh mẽ.
Lần này không còn là dạy tiếng Hoa lộn xộn gì đó, rất rõ ràng là kênh thể dục.
Chỉ có điều cũng như Triệu Khách đã nói, đừng quan tâm là đài gì, chỉ cần thứ truyền ra từ trong cái đài radio này, luôn khiến người ta vô thức càng nghĩ càng lệch lạc.
【 Tiếp theo là tập thể dục theo đài thứ 18, mở rộng, ưỡn ngực, ba ba ba, nhấc chân, nâng mông, ba ba ba… 】
Cho dù lời nói rõ ràng rất bình thường, nhưng trong cái đài radio phát ra lại không khỏi gây ra vô số sự ảo tưởng.
Triệu Khách thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai với Hà Toàn Thuận.
Sắc mặt Hà Toàn Thuận đen kịt dọa người, Triệu Khách tin tưởng nếu không phải vì chuyện của Diệu Diệu, Hà Toàn Thuận đã sớm nhảy dựng lên đánh Liêu Thu mặt mũi bầm dập, thuận tiện đập cái đài radio đáng chết này thành mảnh nhỏ.
Hiện tại Hà Toàn Thuận chỉ có thể cố gắng che lỗ tai của nữ nhi, bảo đảm nữ nhi của mình không nghe được mấy lời lẽ ô uế này.
Nhưng Hà Toàn Thuận cũng không chú ý đến, lúc Diệu Diệu nghe thấy loa phóng thanh quen thuộc, trên mặt mơ hồ xuất hiện nụ cười ngọt ngào, dường như trong giấc mơ lại quay về lúc mình tập thể thao trên sân trường trong ánh nắng sớm tươi sáng.
So sánh với người ở hàng ghế sau, áp lực của Liêu Thu lớn hơn bất kỳ ai.
Trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh mơ hồ, có lẽ một giây trước là đường cao tốc, một giây sau có thể là một bức tường cao.
Hơi không cẩn thận, cũng không cần Hà Toàn Thuận ra tay, e rằng Liêu Thu đã đến đưa tin cho Diêm vương trước một bước.
Hình ảnh ngoài cửa sổ xe chia thành hai, bên trái là mộ phần đứng khắp núi.
Ngước mắt nhìn lên, từng tòa đồi núi không có một gốc cây cọng cỏ, chỉ có mộ bia và mộ phần gọn gàng.
Bên này là thế giới người chết, ngoại trừ tảng đá lạnh băng cũng chỉ có từng tòa mộ phần.
Tiếng động duy nhất, có lẽ là từng tiếng nhai “xoạt xoạt xoạt xoạt” thỉnh thoảng truyền đến từ dưới mộ phần.
Thỉnh thoảng bên phải lại lấp lóe một cái bóng mơ hồ, tiếng còi xe, xe cộ nhanh chóng hiện ra bên cạnh Liêu Thu.
Thỉnh thoảng tài xế qua lại chỉ nhận ra một cái bóng xám mơ hồ xuất hiện bên cạnh, cuốn lên một cơn gió lạnh thấu xương, nhưng không ai nhìn rõ thứ vừa lấp lóe qua là cái gì.
“Ầm ầm…”
Một tiếng nổ điếc tai đột nhiên truyền đến từ ngọn núi lớn bên cạnh, toàn bộ đồi núi bên cạnh bắt đầu nghiêng đi.
“Ngọn núi sạt lở?”
Sắc mặt Liêu Thu trắng bệch, nói thầm: “Hôm nay không xem hoàng lịch à?”
Không hiểu sao cây cầu biến mất, ngay sau đó gặp được ngọn núi sạt lở, Liêu Thu cảm thấy hôm nay mình chắc chắn không xem hoàng lịch, nếu không sao lại xui xẻo như vậy.
Bùi mù cuồn cuộn xen lẫn đá vụn và mộ phần vỡ tan, như quả cầu tuyết nhấp nhô nện xuống chiếc Mercedes của Liêu Thu.
“Cạch!”
Trần xe Mercedes lập tức lõm xuống một mảng, một cái đầu ngươi rơi vào nóc xe của Liêu Thu.
Cái đầu đã sớm hư thối, trong mồm còn có một con nhện bự đỏ tươi nhúc nhích, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía Liêu Thu, sau khi cái miệng vặn vẹo mấy lần rắc rắc, lại nói bằng giọng địa phương chính gốc: “Bố khỉ nhà ngươi, dừng xe, thân thể của lão tử còn rơi phía sau.”
Nói xong lời này, cái đầu lại nhảy lên muốn đụng vào mặt kính của Liêu Thu.
Thấy thế, Liêu Thu vội vàng kéo cần gạt nước xuống, không đợi đầu đập xuống cần gạt nước đã quét qua, cái đầu bay lên, cạch một tiếng như đã rơi vào trên mui xe.