Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2090 - Chương 2090 - Phi, Một Đám Bỏ Đi

Chương 2090 - Phi, một đám bỏ đi
Chương 2090 - Phi, một đám bỏ đi

Một chiếc Mercedes màu đen như đột nhiên xuất hiện trong ánh mắt ngạc nhiên của Vương Nguyên, nhanh chóng đụng ngang qua bên cạnh hắn ta, Vương Nguyên còn nghe được bên trong chiếc Mercedes truyền ra tiếng âm nhạc của dạ hội liên hoan Tân Xuân năm nay.

Đương nhiên, còn có câu nói bao năm qua không thể thiếu của Phùng Củng: “Bằng hữu, ta nhớ các ngươi muốn chết đi được!!”

“Ầm!”

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, thân xe Mercedes rộng màu đen đập mạnh vào chiếc xe nhỏ màu trắng trước mặt.

Chỉ là một chiếc xe bán đồ ăn gia dụng bình thường bị chiếc Mercedes kia va chạm, trong thân xe phát ra tiếng hét chói tai của nữ nhân, đụng thẳng vào trong cái rãnh bùn bên cạnh.

“Là hắn!”

Nhìn chiếc Mercedes màu đen trước mặt, Vương Nguyên không giấu được sự hoảng sợ trên mặt.

Trong đầu vang lên câu nói mà Liêu Thu nói với hắn ta vào đêm hôm đó, không ngờ tên này lại đến tìm mình thật!

“Ngươi… Ngươi…”

Sự sợ hãi như thủy triều bao phủ đỉnh đầu Vương Nguyên, nhưng lần này chiếc Mercedes màu đen cũng không định dừng lại, trong ánh mắt hoảng sợ của Vương Nguyên, chiếc Mercedes màu đen này lại nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Chỉ để lại tiếng âm nhạc truyền ra từ trong Mercedes: “Là hắn, chính là hắn, thiếu niên anh hùng, tiểu Na Tra!”

Trên mộ phần mênh mông.

Dưới bầu trời máu xám, hai cái đèn tầm xa trở thành nguồn sáng duy nhất trên mồ mả, đây như là một chùm ánh đèn trong đêm tối, hấp dẫn đủ loại muỗi, thiêu thân lao vào lửa.

Nhưng nơi này cũng không có con muỗi, chỉ có những oán linh đã mất đi thần trí, tỉnh tỉnh mê mê đầy hỗn độn.

Dưới ánh đèn, bọn chúng vây quanh xe cộ, thỉnh thoảng lại phát ra từng tiếng gào thét quỷ dị bén nhọn, khiến Diệu Diệu ở hàng ghế sau không tự chủ được túm chặt áo Hà Toàn Thuận.

Thấy thế, trong lòng Hà Toàn Thuận vui giận đan xen, vui là vì thân thể Diệu Diệu đã có phản ứng tự chủ, nói rõ linh hồn Diệu Diệu được tẩm bổ trong mảnh thế giới người chết này, tuy nhiên vẫn còn rất yếu ớt.

Nhưng ít nhất nói rõ linh hồn của nàng không tiếp tục sa sút nữa.

Giận là vì những thứ đồ chơi đáng chết xung quanh, tiếng hét chói tai của bọn chúng đã hù dọa Diệu Diệu của mình.

Nếu có thể, lúc này Hà Toàn Thuận rất muốn xuống xe một mồi lửa đốt sạch đám mồ mả này.

“Sắp tới rồi.”

Liêu Thu thông qua kính chiếu hậu quan sát Diệu Diệu trong ngực Hà Toàn Thuận một chút, khẽ nói: “Phía trước chính là Uổng Tử thành.”

Lời nói của Liêu Thu như một chậu nước lạnh, khiến lửa giận trong lòng Hà Toàn Thuận lập tức đóng băng đến cực điểm.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bức tường cao nguy nga của thành trì dần trở nên rõ ràng trong tầm mắt.

Đó là Uổng Tử thành, quốc độ u hồn, cũng là kết cục cuối cùng của người chết.

Nhưng nữ nhi trong ngực mình…

Hà Toàn Thuận cúi đầu nhìn về phía Diệu Diệu, trong chốc lát ngàn vạn hương vị trào ra trong lòng.

“Ba ba, ta lớn lên muốn làm một nhà khoa học.”

“Ba ba, cho ngươi ăn viên kẹo này.”

“Ba ba…”

Ở trong đầu, nữ nhi ngoan ngoãn đi đến trước mặt mình, đặt một viên kẹo vào trong miệng mình, mặc dù mình không thích ăn kẹo hoa quả nhưng đây là một viên kẹo ngon nhất mà mình từng ăn.

Hà Toàn Thuận nhớ lại hình ảnh mình đứng ở ngoài phòng sinh, lo lắng chờ đợi nữ nhi ra đời.

Lúc này đã là đêm ba mươi tết, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa và tiếng pháo dây, lại không cách nào xua đi sự lo lắng trong mình.

Lúc bác sĩ đi ra từ phòng sinh nói mình đã có một nữ nhi, mình mới đột nhiên cảm nhận được mình sắp làm ba ba.

Pháo hoa trên bầu trời ầm vang rung động, nổ ra ánh sáng rực rỡ chiếu vào khuôn mặt của mình.

Lần đầu tiên Hà Toàn Thuận cảm thấy đây là thiên sứ do trời cao ban cho mình.

Thời gian dần trôi qua, trong nháy mắt nữ nhi dùng giọng nói ngây thơ gọi ba ba, trái tim Hà Toàn Thuận cũng hòa tan.

Nàng là tất cả của mình, đến khi nữ nhi lớn hơn một chút thường bò lên trên người hắn ta, lấy tay vỗ khuôn mặt của mình, tiếng vỗ mặt ba ba rất đau lại rất vui vẻ.

Lúc Diệu Diệu không cẩn thận làm rơi ly pha lê của mình, trái tim của mình nhảy dựng lên, lúc thấy một giọt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay của nàng, trái tim Hà Toàn Thuận cũng muốn vỡ nát.

Chuyện cũ như tranh vẽ, Hà Toàn Thuận nhìn Uổng Tử thành phía trước trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, lại không muốn buông tay một khắc nào.

Hắn ta không buông bỏ được, lần này buông tay mình sẽ không được gặp nữa, lần này buông tay Diệu Diệu cũng không về được nữa.

Nước mắt lăn xuống khuôn mặt Diệu Diệu, Hà Toàn Thuận cẩn thận lau cho nàng, ánh mắt nhìn về phía “Đại giới bảo thạch” lớn cỡ nắm đấm ở trước ngực Diệu Diệu, bây giờ chỉ còn lại kích cỡ nửa bàn tay.

“Két…”

Xe vững vàng dừng ở dưới đường núi, nhưng thấy Hà Toàn Thuận đang cố nén nước mắt, trong xe lập tức yên lặng, dù là Triệu Khách cũng không muốn mở miệng thúc giục Hà Toàn Thuận.

Nhìn thoáng qua thời gian vẫn khá đầy đủ, Triệu Khách yên lặng quay đi, đau đớn nhất là nỗi đau biệt ly.

Vừa trải qua nỗi đau người thân nhất rời đi, trong lòng Triệu Khách cũng có thể hiểu được sự tra tấn trong lòng Hà Toàn Thuận.

Buông tay, lại không nỡ buông bỏ tình cảm chân thành trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment