Lúc trước hắn ta thường xuyên tưởng tượng ngày nữ nhi xuất giá, mình nên buông tay như thế nào, nên chúc phúc như thế nào, bây giờ lại phải dùng cách khác tự tay đưa nữ nhi rời xa mình.
“Đi thôi!”
Lau sạch nước mắt trên mặt, giọng Hà Toàn Thuận nghẹn ngào, tiếng hít thở cũng trở nên đứt quãng.
“Còn rất nhiều thời gian.”
Trong lòng Triệu Khách vẫn đang tính toán thời gian, hắn ta đến Uổng Tử thành từ nơi này cũng không tốn quá nhiều thời gian.
“Ôm thêm chút nữa đi, ít nhất lúc này Diệu Diệu còn ở trong ngực ngươi.”
Hà Toàn Thuận nghe vậy cúi đầu nhìn về phía Diệu Diệu, lại cắn răng kiên định lắc đầu từ chối: “Không, nếu ôm nữa ta sẽ không nỡ buông tay, đây là một chuyện cuối cùng mà ta có thể làm cho nàng, với thân phận một phụ thân, ta không muốn có chút chuyện ngoài ý muốn nào.”
Sao mình không muốn ôm thêm chút nữa chứ, dù chỉ là một lúc, một phút cũng tốt.
Nhưng Hà Toàn Thuận rất rõ ràng qua một phút, mình sẽ muốn thêm một phút nữa, cho đến lúc thời gian đã không cho phép hắn ta ôm thêm nữa, nỗi đau lúc đó sẽ khiến hắn ta hỏng mất.
Triệu Khách gật đầu, mở cửa xuống xe.
Mùi hương ăn mòn quen thuộc trong không khí vọt tới khiến Triệu Khách không nhịn được khẽ nhíu mày, hắn nhanh chóng nhẹ lau khóe mắt ướt át, hắn hơi hối hận, hối hận vì đã tham gia vào chuyện này.
Việc của Hà Toàn Thuận khiến tâm trạng Triệu Khách rất khó chịu, hắn lại nghĩ đến lão đầu tử.
Vừa nghĩ đến bây giờ lão đầu tử còn bị đóng băng trên tổ phần Quỷ thị, lửa giận trong lòng Triệu Khách càng bùng lên.
“Ngươi trông xe!”
Liêu Thu để Cát Nhị Đản phụ trách trông xe, hắn ta cùng đi xuống xe mở cửa ghế sau muốn giúp đỡ lại bị Hà Toàn Thuận từ chối.
Hắn ta không muốn bất kỳ kẻ nào xen vào một chuyện cuối cùng của Diệu Diệu, cho dù đó là sự giúp đỡ thiện ý.
Vì ít nhất làm vậy, còn có thể khiến Hà Toàn Thuận tìm được một chút xíu tôn nghiêm của phụ thân ở trong lòng.
Cẩn thận ôm Diệu Diệu xuống xe, động tác này rất chậm, chậm chạp như động tác của một lão thái thái 80 tuổi.
Hắn ta cẩn thận đắp chăn cho Diệu Diệu, vén sợi tóc tán loạn trên trán lên, nhẹ nhàng ôm nàng đi theo sau lưng Triệu Khách và Liêu Thu, bước từng bước về phía Uổng Tử thành.
Liêu Thu cầm Âm Dương trản trong tay, chiếu sáng con đường phía trước cho ba người.
Lúc đường núi quen thuộc xuất hiện trước mặt ba người, Triệu Khách không nhịn được cau mày.
Trước con đường núi này lại bị xếp đặt trạm dừng, ba quỷ binh mặc khôi giáp đứng trước trạm dừng, còn có Hắc Bạch quỷ soa đứng vỗ phách bên cạnh.
Sau khi thấy ba người Triệu Khách, khuôn mặt hai tên Hắc Bạch quỷ soa lạnh lùng, tiến lên ngăn cản Liêu Thu.
“Uổng Tử là trọng địa, Âm Dương có khác, mời ba vị trở về cho.”
Quỷ soa áo đen nói xong, lại thấy ánh mắt quỷ soa áo trắng đứng bên cạnh đánh giá Triệu Khách, âm côn trên tay chỉ vào Triệu Khách: “Ngươi! Lần trước là ngươi tập kích Quỷ công chúa ở khách sạn Âm Dương, ngươi lại còn dám đến Uổng Tử thành.”
Nói xong lời này, một đám quỷ soa xung quanh nhanh chóng bao vây lên trước, giơ cao âm buồm trên tay, trong khoảnh khắc đã bắt đầu phong tỏa không gian xung quanh.
“Hỏng bét!”
Trong lòng Triệu Khách nặng nề, lần này hắn xuống đây lại quên mất việc của khách sạn Âm Dương.
Lần trước đến cùng Liêu Thu, khi đó nơi này còn chưa lập trạm dừng, hắn dẫn theo mấy dã quỷ núp ở trong rừng cây.
Lần này không ngờ lại lắp đặt trạm dừng ở dưới sơn đạo, vừa hay gặp thẳng mặt.
“Cút ngay!”
Hà Toàn Thuận ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn quỷ soa xung quanh, không chút che giấu sát khí ngang ngược trong ánh mắt càng giống một con sư tử tức giận đến cực điểm.
Ai dám chặn đường, hắn ta sẽ giết người đó, cho dù phải liều cái mạng này của mình, Hà Toàn Thuận cũng không quan tâm.
Cảm nhận được áp lực mạnh mẽ ở trên người Hà Toàn Thuận, dù là những quỷ soa này cũng không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.
Huống chi bên cạnh còn có một Triệu Khách, hành động của Triệu Khách trong khách sạn Âm Dương lần trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Ba tên quỷ binh càng như gặp kẻ địch mạnh, thực lực của bọn họ mạnh hơn quỷ soa, có thể rõ ràng cảm nhận được rốt cuộc áp lực trên thân hai người Triệu Khách và Hà Toàn Thuận mạnh mẽ đến mức nào.
Đặc biệt là Triệu Khách, trên người tên này có Phật quang lấp lóe, e rằng đại đức cao tăng Phật môn cũng chưa chắc đã có tạo nghệ Phật học thâm hậu như vậy.
Ngoại trừ Phật quang, ba tên quỷ tướng cũng không có cách nào nhìn ra sâu cạn của Triệu Khách.
“Đừng đừng đừng, đừng ra tay, đừng ra tay!”
Thấy tình huống không ổn, Liêu Thu vội vàng hô ngừng.
Hắn ta đi lên trước, nói với ba vị quỷ binh trước mặt: “Ba vị huynh đệ, chúng ta không đến để gây chuyện, chỉ muốn đưa linh hồn sắp phiêu tán của một nữ hài vào Uổng Tử thành, không có ý gây chuyện, tạo thuận lợi chút đi.”
Liêu Thu nói xong, im hơi lặng tiếng đưa ba tờ tiền giấy mệnh giá mười vạn lượng vào tay ba tên quỷ binh.
Thấy thế, tên quỷ binh cầm đầu không khỏi cười lạnh.
“Hối lộ âm binh, gan chó của ngươi thật lớn, chỉ dựa vào tội trạng này ngươi nên xuống mười tám tầng địa ngục.”
Lúc đang nói chuyện, quỷ binh hừ lạnh một tiếng, một tay đẩy Liêu Thu về, thuận tay xé tiền giấy trên tay Liêu Thu thành mảnh nhỏ, ném lên người Liêu Thu.