Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2092 - Chương 2092 - Đau Nhất Là Nỗi Đau Biệt Ly

Chương 2092 - Đau nhất là nỗi đau biệt ly
Chương 2092 - Đau nhất là nỗi đau biệt ly

Liêu Thu khẽ giật mình, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, bị làm cho tiến không được lùi chẳng xong như vậy, hắn ta xám xịt cúi đầu bước tới, lại gặp phải loại chuyện mà hắn ta không làm được.

Hắn ta bước một bước đi lên trước, ngay lúc quỷ binh còn chưa rõ hắn ta muốn làm gì, đột nhiên thấy Liêu Thu vung tay ở trong túi ra.

Theo một tiếng xé gió, quỷ binh vô thức đưa tay bắt lấy, cười lạnh giơ tay lên nhìn.

Trong chốc lát, tròng mắt của ba quỷ binh đều sắp trợn ra ngoài, một xấp tiền giấy thật dày, độ dày như một cục gạch cũ, trọng lượng nặng trĩu, ít nhất cũng khoảng ba cân.

Mấu chốt nhất là hạn mức của mỗi một tờ tiền giấy đều là trăm vạn lượng, một chồng tiền dày như vậy.

Sau khi trong đầu ba quỷ binh thoáng qua một con số đại khái, trong đầu ong lên một tiếng, cảm thấy dưới chân như nhũn ra.

Đúng vào lúc này, Liêu Thu đột nhiên vung nắm đấm nện vào mặt quỷ binh.

“Ăn một cái kim tiễn quyền của ta!”

Một nắm đấm nhẹ như bông lại khiến quỷ binh lùi ba trượng, thân thể mềm oặt ngã xuống đất.

Hai tên quỷ binh còn lại nhìn lên, sau khi nhìn nhau lại ôm lồng ngực của mình: “Ôi chao, ta… Chúng ta không ngăn được đâu, ôi chao…”

Dưới kỹ năng diễn khoa trương khiến người ta thấy lúng túng, hai tên quỷ binh xua tay, một phát đẩy âm sai xung quanh ra, một tên khác đông lệch tây ngã lại đè mấy tên âm sai khác ngã rạp trên mặt đất.

Có hai tên âm sai phản ứng trì độn vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đần độn đứng ở nơi đó.

Thấy thế, hai tên quỷ binh khác tức hổn hển vung nắm đấm trên tay lên, một người một cái đấm to như cái nồi, sau khi gọn gàng gõ ngất hai tên quỷ soa kia, vẻ mặt có lòng lại không có sức ngã trên mặt đất.

Trong chốc lát một con đường thênh thang lộ ra trước mặt ba người.

Nhìn những quỷ binh và âm sai này ngã trên mặt đất, ánh mắt Liêu Thu cao ngạo, nhổ một cục đờm: “Phi, một đám bỏ đi!”

Liêu Thu rất nghèo, nghèo đến mức nào?

Nhớ lúc đi đến đây, phí di chuyển tàu thủy vẫn là Cát Nhị Đản dựa vào phát sóng trực tiếp mặc nữ trang đi chơi gái mới kiếm được tiền.

Đừng hiểu lầm, phát sóng trực tiếp của Cát Nhị Đản thất bại vì trong túi hắn ta cũng không có tiền đi tìm tiểu tỷ tỷ, nhưng hắn ta thành công tiết lộ một nơi bảo vệ sức khỏe phi pháp, nhận được sự khen ngợi của cảnh sát.

Lúc này mới kiếm được tiền di chuyển tàu thủy, nếu không phải Triệu Khách đến đón ở ngay chỗ xuống tàu thủy, e rằng bọn họ còn không có tiền đổ xăng.

Nhưng Liêu Thu cũng rất giàu, giàu đến mức độ nào?

Phụ mẫu của hắn ta đều là quản lý cấp cao của công ty vũ trụ hàng không, chỉ cần hắn ta ngoan ngoãn gọi điện, khóc lóc nói cho lão ba của hắn ta biết tin tức mình lập nghiệp thất bại.

Tin tưởng phụ thân của hắn ta sẽ lái chiếc Bugatti kia đến đón hắn ta trở về, kế thừa tài sản hơn tỷ.

Nhưng Liêu Thu chướng mắt số tiền này, vì bà ngoại của hắn ta để lại cho hắn ta một khoản tài phú đủ khiến quỷ thần phải khom lưng.

Nói đơn giản, Liêu Thu rất có tiền, mặc kệ là ở âm gian hay là dương gian, tên này đều là một phú nhị đại có tiền.

Chỉ có điều, so sánh với một xấp tiền vừa ném ra, Liêu Thu càng đau lòng ba tờ tiền giấy mệnh giá một vạn bị ba tên quỷ binh xé hơn.

Bởi vì chỉ có ba tờ tiền này là hắn ta bắt quỷ độ quỷ trong khoảng thời gian này, kiếm được nguyện lực từ trên thân quỷ chế thành.

Đối với Liêu Thu, đây mới thật sự là khoản tiền thuộc về hắn ta.

Lại nhặt mảnh vụn ở trên mảnh đất lên, Liêu Thu nhấc chân đá vào mông một tên âm sai: “Đứng dậy, đừng giả vờ chết, đưa người lên giúp ta.”

Liêu Thu nhớ rõ con đường núi này không dễ đi, vì trên đường núi có lát đá xanh làm nền, người sống giẫm lên sẽ bị đóng đinh ở phía trên không nhúc nhích được, chỉ có quỷ mới có thể leo lên.

“Ngươi quá đáng!”

Âm sai bị đá tỉnh căm tức mở mắt ra, lại thấy Liêu Thu tát một cái lên mặt hắn ta.

Trong cái tát tiếng động vang dội này, một tờ tiền giấy vàng óng ánh dán lên mặt quỷ soa.

Trong chốc lát, tên quỷ soa này vội bò dậy từ dưới đất, đưa một bên mặt còn lại của mình qua: “Lại tát một cái nữa đi, mấy huynh đệ chúng ta sẽ cùng đưa các ngươi lên.”

Liêu Thu: “…”

Một đám âm sai bò dậy từ dưới đất, dùng bạch phàm trên tay bọn họ dựng thành một cái kiệu tạm thời, nâng bốn người Triệu Khách lên.

“Này, vì sao lần này đột nhiên bố trí trạm dừng ở dưới chân núi?”

Liêu Thu ngồi ở phía trước dò hỏi tên âm sai đi bên cạnh.

Nghe đến đó, sắc mặt mấy tên âm sai trở nên hung dữ, một tên âm sai trong đó mắng: “Không biết thứ đồ chơi thất đức nào trộm gạch trấn hồn lát nền ở chỗ này đi, vốn những gạch trấn hồn kia dùng để phòng ngừa một số hung linh tới gần Uổng Tử thành, kết quả bị người ta đánh cắp không còn lại một miếng nào.”

Triệu Khách ngồi bên cạnh giật giật khóe miệng, mặt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dáng vẻ lão thần tự tại như lạc vào cõi thần tiên, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận là hắn cạy tất cả tảng đá xanh trên con đường này ra.

“Nói vậy, những tảng đá xanh có thể định hồn kia không còn nữa?”

Bình Luận (0)
Comment