“Không còn, thứ mà các ngươi đang đặt chân lên đều là giả, lừa gạt một chút mà thôi, dù sao tổn thất lớn như thế lại không thể báo lên trên, chỉ có thể làm giả ở bên ngoài đối phó một chút cũng tốt, nếu không sao chúng ta lại bị triệu tập xuống dưới núi chịu khổ chứ.”
“Đúng vậy, ý tưởng rắm chó này là do một đám âm hồn gần đây nói ra, nghe nói con hàng này còn đang làm quan ở dương gian, với bọn họ việc này dễ như trở bàn tay!”
Hai lệ quỷ nói xong, Liêu Thu ngạc nhiên nói: “Vậy các ngươi còn chậm rãi dùng cái này nâng lên làm gì, thả chúng ta xuống, chúng ta tự đi!”
Tốc độ của những âm sai này thật sự quá chậm, chờ đến khi bọn họ đi lên, e rằng Đại giới bảo thạch trước ngực Diệu Diệu đã tiêu hao gần hết.
Tuy không ảnh hưởng, nhưng Liêu Thu vẫn muốn tranh thủ thêm chút thời gian cho Hà Toàn Thuận, dù chỉ thêm ra vài phút cũng tốt hơn vội vàng ly biệt, ngay cả một câu tạm biệt cũng không kịp nói.
Lúc này một đoàn người nhảy xuống từ trên bạch phàm, dự định đi bộ lên, nhưng Triệu Khách suy nghĩ một chút cuối cùng không đi cùng đám người Liêu Thu, mà đi thẳng vào trong rừng cây.
Dự định trốn ở vị trí lần trước, yên lặng theo dõi tình hình.
Nhưng Triệu Khách tin tưởng chuyện lần này rất đơn giản, vì chỉ đưa một vong linh vào đó mà thôi, loại chuyện này vốn là thiên chức của Uổng Tử thành, sẽ không làm phiền quá nhiều người.
Giao chuyện còn lại cho Liêu Thu là được.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân là Triệu Khách thật sự không muốn nhìn loại ly biệt này, hắn sợ sau khi mình nhìn thấy sẽ không nhịn được nghĩ đến lão đầu tử, sợ bản thân sẽ bật khóc.
Cho nên vẫn tránh xa một chút thì tốt hơn, ít nhất lúc khóc không ai thấy, không mất mặt.
Đi dọc theo con đường núi lên trên, Uổng Tử thành vây quanh một đỉnh núi trong bóng đêm cô tịch, thành trì to lớn như một tòa ma thú tuyên cổ yên lặng nằm ở chỗ này, lẳng lặng ngủ đông.
Liêu Thu nhìn Uổng Tử thành trước mặt, trong chốc lát nhớ đến bà ngoại của mình, cảm thấy trong hốc mũi chua xót.
“Đã đến nơi!”
Nói xong lời này, Liêu Thu quay đầu nhìn về phía Hà Toàn Thuận, lại thấy Hà Toàn Thuận đứng cách mình năm mét, lại ôm Diệu Diệu thật chặt.
Hắn ta ngơ ngác đứng ở nơi đó nhìn về phía Uổng Tử thành, vẻ mặt của hắn ta rất nôn nóng, trong ánh mắt khó đoán lại đầy mơ hồ.
“Diệu Diệu sẽ ở lại chỗ này sao?”
Thành trì lớn như vậy, tường thành dài liên miên trăm triệu dặm khiến người ta không thấy được điểm cuối.
Sau cánh cửa lớn thanh đồng trước mặt như một mảnh thế giới khác.
Vừa nghĩ đến sau này Diệu Diệu phải sống một mình trong Uổng Tử thành, đây là thế giới như thế nào với một nữ hài bảy tuổi?
Diệu Diệu sẽ gặp điều gì ở bên trong?
Nàng mới bảy tuổi, có thể tự chăm sóc bản thân không?
Chẳng may có người bắt nạt nàng thì làm sao bây giờ!
Lúc hắn ta đưa Diệu Diệu đi học, cùng từng có sự hoang mang này.
Nếu có thể, tin tưởng mỗi một phụ mẫu càng muốn con của mình ở bên cạnh mình.
Tin tưởng lúc mỗi một vị phụ mẫu đưa hài tử vào trường học, sự lo lắng trong lòng đều khiến bọn họ dừng chân trước cửa trường, ngóng nhìn cổng trường một lúc.
Nhưng điều khác biệt là, trường học còn được nghỉ học, ký túc xá cũng sẽ nghỉ, cuối cùng hài tử vẫn sẽ về nhà.
Nhưng Diệu Diệu thì sao… Chuyến đi này sẽ không trở về nữa.
Trong lúc mờ mịt, không biết trên tay Hà Toàn Thuận lại có thêm một con dao găm từ lúc nào, đặt ngang dao găm ở trước mắt.
Con dao găm này rất xinh đẹp, đặc biệt hoa văn ở trên thỉnh thoảng lấp lóe một vòng ánh sáng màu đỏ.
Đây là một trong những con tem bạch ngân ít ỏi của hắn ta, có năng lực phá giáp, là vũ khí mà Hà Toàn Thuận dùng thuận tay nhất.
Nhưng lúc này cầm con dao găm trong tay, Hà Toàn Thuận không còn nghĩ nên dùng con dao găm này chém giết kẻ địch trước mặt mình như thế nào.
Mà đang nghĩ lúc cây dao găm này đâm vào người, có lẽ sẽ chết rất sung sướng…
Liêu Thu quay đầu nhìn Hà Toàn Thuận như đã rơi vào ma chướng, một dự cảm xấu xông lên đầu, hét to: “Ngươi muốn làm gì!”
Hà Toàn Thuận ngơ ngác cúi đầu nhìn nữ nhi trong ngực, trong ánh mắt yêu chiều xuất hiện ý cười bình tĩnh.
Hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Liêu Thu: “Một mình Diệu Diệu ở bên trong, sau khi nàng tỉnh lại chắc chắn sẽ gọi ba ba, nàng không thấy ta chắc chắn sẽ khóc, chắc chắn sẽ khó chịu, chắc chắn sẽ sợ hãi, ta muốn đi theo nàng.”
Lúc đang nói chuyện, Hà Toàn Thuận đã giơ con dao găm trên tay lên.
“Hít! Đừng!”
Liêu Thu vội vàng xoay người muốn ngăn cản nhưng hắn ta chỉ là một người bình thường, trong nháy mắt này khoảng cách năm mét lại xa xôi như rãnh trời.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Toàn Thuận giơ dao găm cao khỏi đỉnh đầu.
Hà Toàn Thuận nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Diệu Diệu, đừng sợ, tất cả đều có ba ba!”
“Ba ba!”
Giọng nói ngây thơ vang vọng bên tai Hà Toàn Thuận, khiến Hà Toàn Thuận như nghe được tiếng kêu gọi của nữ nhi: “Đúng vậy! Diệu Diệu đang thúc giục ta.”
“Ba ba!”
Lại một tiếng la lên, nhưng lần này giọng nói lại tràn đầy lo lắng.
Hà Toàn Thuận ngạc nhiên, mở to mắt cúi đầu xuống nhìn theo hướng phát ra giọng nói, không biết Diệu Diệu đã tỉnh lại từ lúc nào.