Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2094 - Chương 2094 - Đau Nhất Là Nỗi Đau Biệt Ly (3)

Chương 2094 - Đau nhất là nỗi đau biệt ly (3)
Chương 2094 - Đau nhất là nỗi đau biệt ly (3)

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời trên khuôn mặt gầy gò đầy lo lắng nhìn chằm chằm vào mình.

“Đinh! Cạch!”

Con dao găm rơi xuống đất phát ra tiếng động trong trẻo, Hà Toàn Thuận nhìn nữ nhi tỉnh lại như cách cả một thế hệ.

“Diệu Diệu, ngươi, ngươi đã tỉnh.”

Trong chốc lát, Hà Toàn Thuận đường đường là nam nhi lại không cầm được nước mắt chảy ra từ trong hốc mắt, hai tay ôm chặt Diệu Diệu vào trong ngực.

“Ba ba, có phải ta làm sai điều gì không?”

“Không, ngươi không sai, đều là ba ba sai.”

Hà Toàn Thuận ngẩng đầu nhìn bầu trời, hy vọng có thể nuốt ngược nước mắt sắp tuôn rơi vào trong, hắn ta đang cố gắng không muốn nỗi đau lan tràn, lại không cách nào ngăn chặn sự đau lòng đánh mạnh vào, nước mắt trong mắt càng ngày càng nhiều.

Diệu Diệu đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hà Toàn Thuận, hai tay mở ra nhẹ nhàng ôm Hà Toàn Thuận vào trong lòng, nhắm mắt lại cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của phụ thân.

“Ta phải đi, bên kia có một bà bà đang gọi ta.”

“Bà bà??”

Hà Toàn Thuận ngạc nhiên ngẩng đầu, một lão thái thái hiền hòa cầm quải trượng, đứng trước cổng chính Uổng Tử thành lẳng lặng nhìn về phía này.

“Bà ngoại!”

Ánh mắt Liêu Thu sáng ngời, hắn ta lại thấy bà ngoại của mình đứng ở nơi đó, đôi mắt đỏ hoe muốn xông tới.

Hắn ta có lời muốn nói, còn có những lời nhớ mong muốn nói với nàng.

Nhưng khi Liêu Thu chạy đến, lại phát hiện dù mình chạy thế nào cũng vĩnh viễn như đang giậm chân tại chỗ.

“Ba ba, lão bà bà nói sẽ chăm sóc ta, ngươi đừng lo lắng, hãy chăm sóc tốt bản thân, còn có phải ăn cơm đúng giờ, không được phép uống rượu, không được phép hút thuốc, cuối cùng là phải sống thật khỏe mạnh.”

Nữ nhi nằm ở trong lòng mình lẩm bẩm, giọng điệu như đang chơi nhà chòi, từng chút một đâm vào tim Hà Toàn Thuận.

Hắn ta không kiềm được tiếng nức nở, thậm chí Hà Toàn Thuận còn không dám nhìn Diệu Diệu.

“Đi, đi thôi, đi nhanh!”

Hắn ta nhẹ nhàng đẩy Diệu Diệu ra, bàn tay luôn vững vàng như bàn thạch lại run rẩy dữ dội, cố gắng khống chế cảm xúc trong đáy lòng, thậm chí hắn ta không dám mở to mắt, hắn ta biết lúc này không buông tay, hắn ta thật sự không buông bỏ được nữa.

Diệu Diệu gật đầu, luyến tiếc xoay người, lúc đi về phía lão bà bà đứng ở cổng thành lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía ba ba.

Nàng đột nhiên dừng bước, trên khuôn mặt gầy gò ửng đỏ, quay đầu dùng hết sức lực hô lên: “Ba ba!”

Hà Toàn Thuận mở choàng hai mắt nhìn lại.

Diệu Diệu vẫy tay với hắn ta: “Ba ba, ta yêu ngươi.”

Trong chốc lát, trong lồng ngực của Hà Toàn Thuận như có ngàn vạn liệt mã đang lao nhanh, nhưng há hốc mồm lại không nói ra được một câu nào.

Tầm mắt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, ngàn vạn lời nói ngôn ngữ chất đống thật lâu ở trong ngực Hà Toàn Thuận, cuối cùng Hà Toàn Thuận chỉ vẫy tay: “Diệu Diệu, ba ba cũng yêu ngươi…”

“Ông… Đông!”

Cánh cửa lớn bằng thanh đồng nặng nề lại đóng chặt, hai người buồn bực không vui đi theo sau lưng Triệu Khách, lo được lo mất quay đầu đi xuống.

Các quỷ binh dưới núi yên lặng nhìn ba người rời đi, trong lòng cũng không khỏi thở ra một hơi.

Tuy Liêu Thu ra tay rất hào phóng… Không, chắc là hào phóng, hào phóng đến mức khiến bọn họ run chân.

Nhưng chẳng may xảy ra sự cố gì, số tiền này có nhiều hơn thì bọn họ cũng không có cơ hội hưởng thụ, cũng may tất cả đều bình an.

Sau khi ba người xuống núi cũng trực tiếp trở lại trong xe, yên lặng ngồi bên trên một tảng đá lớn, ánh mắt nhìn ngọn núi lớn đầy mộ phần trước mắt, trong lòng mỗi người có suy nghĩ khác nhau.

Liêu Thu thấy bà ngoại của mình, mặc dù không nói chuyện nhưng lúc bà ngoại dẫn Diệu Diệu rời đi còn nhìn mình với ánh mắt khích lệ.

Điều này khiến Liêu Thu rất vui mừng và hưng phấn, xem ra cuộc sống của bà ngoại ở trong Uổng Tử thành cũng không tệ lắm, người còn có tinh thần hơn lúc còn sống rất nhiều.

Nhưng sau khi hưng phấn và mừng rỡ, Liêu Thu lại thấy hơi mất mát.

Hà Toàn Thuận thì đang lo được lo mất, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trên khóe mắt ướt át còn có nước mắt.

Điều này giống như đưa hài tử vào trường học ký túc xá theo kiểu khép kín hoàn toàn, trong lòng chập trùng dao động, không diễn tả được cảm giác trong lòng.

Hắn ta biết, trải qua lần từ biệt này cũng là vĩnh biệt.

Có lẽ sau khi mình chết, có thể có một cơ hội nhìn thấy nàng.

Nhưng có khả năng đó không?

Hà Toàn Thuận đang hoang mang, sau khi người bình thường chết đi hoặc thành lệ quỷ, hoặc thành oán linh, hoặc vào Uổng Tử thành chờ đợi một vòng luân hồi mới.

Người đưa thư thì sao?

Sau khi người đưa thư chết đi, còn có cơ hội luân hồi không?

Trong chốc lát, vô số phỏng đoán và cảm xúc tràn vào đầu óc của Hà Toàn Thuận.

Triệu Khách yên tĩnh ngồi bên cạnh không nói gì, một tay yên lặng bóp thuốc lá sợi thành một cục, nhét vào ống thuốc.

So sánh với hai người có cầu có quả, lão đầu tử thì sao, hắn ta lại trở thành nhược điểm để Hồng bà bà áp chế hắn.

Triệu Khách đã không còn tức giận vì thế nữa, không phải không giận, mà cảm thấy không đáng cho lão đầu tử.

“Ngươi nói chúng ta có thể kết thúc yên lành không?”

Bình Luận (0)
Comment