Cho dù nhóm người dự bị đã được Âm Dương lão nhân chia cắt sang không gian khác, lúc này trong lòng cũng run sợ, hoàn toàn thấy bất ngờ với khái niệm chiến đấu này.
Đừng nói ngàn vạn âm tiễn, e rằng chỉ cần một cây trong đó bắn chệch hướng về phía bọn họ, cũng đủ khiến bọn họ không chết cũng bị lột da.
Hiển nhiên vị đại diện khống chế hư ám này ra tay nhắm thẳng vào Hồng bà bà.
Địa ngục trấn hồn khúc này là khắc tinh của A Tị Đồ Nguyên, cũng chính vì như thế vị chủ nhân hư ám này mới có lực lượng đấu với Hồng bà bà.
“Phanh phanh phanh phanh…”
Đã mất đi huyết hải che chở, thân thể cao tuổi của Hồng bà bà bị mấy chục âm tiễn bắn bay tứ tung đầu tiên.
Tiếp theo lại bị một số âm tiễn to dài xuyên thủng thân thể, phát ra một tiếng kêu thảm.
Trên điện phủ, ánh mắt sáu người kia nhìn chằm chằm Hồng bà bà đã sắp bị hư ám trấn áp trước mặt.
Không gian, thời gian, thần thánh, tiên tri, hỗn loạn, hằng giả.
Nhưng sắc mặt sáu người lại không giống nhau, có ngạc nhiên, có nghi ngờ.
Đương nhiên, còn có người cười trên nỗi đau của người khác, đang suy nghĩ có nên nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng hay không.
Nếu thật sự có thể trấn áp Hồng bà bà ở đây, vậy tin tưởng trận tranh bá tiếp theo không có gì khó
Nhưng việc này có đơn giản như thế không?
Hiển nhiên là không thể nào, cho dù là hằng giả có thù với Hồng bà bà, cũng chỉ suy nghĩ trong lòng vậy thôi.
Muốn hắn ta tham gia vào, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Quả nhiên, giống như bọn họ dự đoán, ngay lúc Hồng bà bà lấy ra Đồ Nguyên, A Tị và Đồ Nguyên phát ra một tiếng cộng minh chói tai.
Hai con dao thái đỏ tươi đan xen, bị Hồng bà bà nắm ở trong tay.
Trong chốc lát, một tòa tế đàn bạch cốt sinh ra ở trong biển máu, vô số hài cốt chồng chất lên nhau phát ra tiếng gào thét thê lương.
“Huyết hải khô, bạch cốt tế, hoàng tuyền không đường, bích lạc không cửa.”
Chỉ thấy sau lưng Hồng bà bà có một tên diễn viên du hồn vung tay áo dài lên, trong miệng hái một bài từ khúc khiến người nghe run rẩy.
“Bạch cốt lôi! Ngươi điên rồi, rõ ràng tiểu tử kia đang gian lận, chắc chắn ngươi cũng nhìn thấy, ta chỉ muốn cứu người.”
Trong đôi mắt u ảnh bắn ra u quang màu xanh, hét lên the thé muốn ổn định lại việc này.
Hắn ta biết tiếp theo Hồng bà bà ra tay chắc chắn là không chết không thôi.
Nhưng Hồng bà bà không có ý dừng tay, hai tay đan xen, móng tay bén nhọn mở ra hai cái vệt máu ở trong lòng bàn tay, sau đó hai tay lại cầm A Tị Đồ Nguyên.
“Ông!”
Lúc rút ra hai con dao từ trên tế đàn bạch cốt, hai con dao đã biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm.
Thân kiếm màu đỏ sậm hiện đầy ma văn thần bí quỷ dị, ma văn trên thân kiếm đều lóe lên như nhịp hô hấp của một người.
Theo trường kiếm cầm trong tay, Bạch cốt lôi dưới chân, trong hai con ngươi của từng cái đầu lâu bốc lên u quang màu xanh biếc.
Kiếm của người chết chân chính, đây mới là bộ mặt thật của A Tị Đồ Nguyên.
Trường kiếm tham lam thôn phệ máu tươi trong lòng bàn tay của Hồng bà bà, thân kiếm phát ra tiếng kiếm minh hưng phấn.
Theo kiếm minh vang động, ma văn quỷ dị trên thân kiếm lấp lóe, những nơi chiếu đến chỉ thấy từng nhóm hình ảnh hiện lên ở trong hư không.
Đó là vạn binh đền tội, máu nhuộm thiên hạ, khủng bố đến cực hạn.
Hung binh cái thế.
Cách một không gian, đám người dự bị kia cũng bị hung binh trước mặt trấn áp.
Dưới từng bức tranh thiên kiêu đền tội, bọn họ lại tái nhợt bất lực như thế.
Có người không chịu nổi áp lực này, không thể không lùi lại từng bước.
Càng có người phải kích hoạt năng lực mới có thể khiến thân thể cứng đờ của mình hơi vặn vẹo.
Bọn họ chỉ hy vọng một kiếm này tuyệt đối đứng trảm vào đầu bọn họ.
Nếu không, e rằng không gian do Âm Dương lão nhân ngăn cách cũng chưa chắc ngăn cản được uy năng của một kiếm này.
“Ngồi trở lại!”
Mái tóc bạc trắng của Hồng bà bà điên cuồng bay múa, nàng đứng trên Bạch cốt lôi cao cao, trong đôi mắt đục ngầu bắn ra tia sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hư ám.
Vẻ mặt hư ám thay đổi, quay đầu nhìn về phía Đại Hạ đỉnh, không cam lòng nói: “Nhưng còn người của ta…”
Còn chưa nói xong, trường kiếm trên tay Hồng bà bà vặn vẹo, trong chốc lát kiếm minh vang lên đinh tai nhức óc như trời long đất lở, tràn đầy trời đất ập đến.
Cây sáo trong tay hư ám đột nhiên vỡ nát nổ tung trong tiếng kiếm minh này.
Kiếm minh vô hình càng khiến hư ám như gặp kẻ địch mạnh, sau khi phát ra một tiếng kêu kỳ quái, một giây sau thân thể lại đã quay về vị trí của mình, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trên tay Hồng bà bà, không dám có một hành động nào.
Dòng máu đỏ tươi không ngừng bị trường kiếm trên tay thôn phệ.
Hư ám đã ngồi xuống, sắc mặt biến ảo thất thường, ánh mắt nhìn về phía chiếc Đại Hạ đỉnh bên ngoài.
Hắn ta đã không còn ôm ảo tưởng quá lớn với Xử Liệt, bọn họ hiểu rõ trong chiếc đỉnh này của Triệu Khách còn có một người cũ thực lực tương tự với bọn họ.
Lúc bọn họ đến đây, thời gian Hứa Tam Sinh và không gian Âm Dương lão nhân đã xác nhận chuyện này với bọn họ.