Chỉ có điều đã quá muộn, trong hai con ngươi Triệu Khách bốc lên sát cơ, hắn bất chấp tất cả, đã ra tay vậy hắn định nhân cơ hội này đánh chết một người rồi lại nói.
Bàn tay hóa quyền thành chưởng, ngón tay vồ lấy tay của Xử Liệt.
“Đã đến rồi còn đi cái gì, tiến vào cho ta!”
Triệu Khách nói xong lời này, gọi ra Đại Hạ đỉnh muốn kéo Xử Liệt vào.
Biến cố đột ngột xuất hiện khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, không ai ngờ Triệu Khách lại hung ác lựa chọn giết người ngay lúc này.
“Buông ra!”
Thấy Đại Hạ đỉnh, sắc mặt Xử Liệt thay đổi uốn éo ngón tay, chỉ thấy ngón tay đang túm lấy bàn tay của hắn ta bị vặn thành bánh quai chèo trong khoảnh khắc.
Nhưng Triệu Khách lại không quan tâm điều này, lôi kéo Xử Liệt tiến vào Đại Hạ đỉnh.
Phát hiện không gian trước mắt thay đổi, Xử Liệt phát ra tiếng thét chói tai đầy tức giận, lập tức muốn kích hoạt con tem hoàng kim của mình.
Nhưng đúng lúc này Xử Liệt phát hiện không gian xung quanh mình lại bắt đầu chậm dần, không biết từ lúc nào một chiếc quan tài đỏ thẫm đã đứng ở sau lưng Triệu Khách.
Quan tài mở ra, theo lụa đỏ phấp phới, một đôi tay trắng nõn nà đưa ra từ trong quan tài, theo hai vai Triệu Khách ôm lấy cổ hắn.
Trong chốc lát, lụa đỏ che trời, Cơ Vô Tuế nhẹ nhàng ôm Triệu Khách từ sau lưng, đôi mắt kia từ trên cao nhìn xuống Xử Liệt như đang nhìn một con kiến.
Nàng như một vị nữ hoàng hờ hững, cao ngạo, thậm chí là chẳng thèm ngó tới.
“Thời, thời, thời gian!”
Trong nháy mắt, Xử Liệt sợ đến vỡ mật, hoảng sợ thét chói tai muốn thôi động lực lượng giãy giụa thoát khỏi đầm lầy thời gian nhưng chênh lệch thực lực quá xa.
Trong chớp mắt thời gian như ao nước nhanh chóng đóng băng khiến thân thể Xử Liệt cứng đờ, ngoại trừ tư duy ở sâu trong lòng, thân thể hoàn toàn bị dừng lại ở nơi đó.
Hắn ta nghĩ mãi mà không rõ vì sao trong chiếc quan tài đỏ thẫm kia lại có một vị khống chế thời gian.
Xử Liệt càng suy nghĩ nhiều, càng hy vọng vị đại nhân hư ám sau lưng có thể đến cứu mình.
Nhưng Xử Liệt cũng không biết lúc này tình huống bên ngoài như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Khách chậm rãi lấy ra một cây búa dính đầy máu tươi từ trong sách tem, vẻ mặt dữ tợn hung ác đi về phía hắn ta.
Trong nháy mắt Triệu Khách kéo Xử Liệt vào Đại Hạ đỉnh, bảy người ngồi ngay ngắn ở trên ghế đá không khỏi đồng thời mở to mắt.
“Làm càn!”
Nói xong lời này, một đạo u ảnh như thiểm điện nhào về phía Đại Hạ đỉnh.
Nhưng u ảnh vừa có hành động, một con dao thái phá không mà tới, đánh thẳng đến sau lưng u ảnh.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Bóng dao cuốn lên huyết hải vô biên, ngàn vạn hung linh bốc lên từ trong biển máu, khí thế thiên quân vạn mã, sát ý ngập trời, sắc mặt mấy người dự bị đứng cách đại điện rất xa cũng tái nhợt đến cực điểm.
Nhìn huyết hải phần phật cuốn tới, chỉ là luồng sát khí đánh tới đã khiến bọn họ không nhịn được phát ra tiếng kêu kỳ quái, cũng không kịp chạy trốn chỉ có thể nhao nhao toàn lực ra tay, chống cự sát khí che trời trước mặt.
Huyết hải vô tận, trên thế gian có ai tiếp nhận được?
Hoàn toàn là nghiền ép giết chóc.
Điều này khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc là Hồng bà bà đang ra tay với u ảnh, hay đang nhân cơ hội giết chết toàn bộ những người dự bị này.
Ngay lúc này, Âm Dương lão nhân ra tay, hắn ta không trực tiếp tham dự vào trận chiến này mà chia cắt không gian xung quanh thành hai thế giới, tránh để uy năng huyết hải của Hồng bà bà giết chết toàn bộ những người dự bị này.
Tin tưởng Hồng bà bà dám làm loại chuyện này, thậm chí lúc này ra tay cũng đã có dự định như vậy.
Nếu mọi việc đi đến một bước này, vậy tiếp theo chắc chắn là một trận đại chiến kinh thiên không chết không thôi.
Nhưng vấn đề là Hồng bà bà đã là người bước nửa chân vào trong bụi đất, cái chết không có chút sự uy hiếp nào với nàng, thậm chí cái chết là thẻ đánh cược cường đại nhất của nàng, đủ khiến nàng liều lĩnh ra tay.
Tin tưởng những người ngồi ở chỗ này, vẫn chưa ai có suy nghĩ liều mạng già với bà điên muốn chết này.
“Tiện nhân, ngươi cảm thấy ta sợ ngươi sao!”
U ảnh hét dài, trong tay thêm một cây sáo, ngón tay nhẹ gảy, một bài Địa ngục trấn hồn khúc vang lên.
Địa ngục trấn hồn khúc thập phương giai sát, trong khoảnh khắc này âm minh chấn động không ngừng bên tai, xuyên qua chỗ sâu trong huyết hà.
Trong chốc lát, trăm vạn hung binh huyết hải ầm vang nổ vụn trong sóng âm, toàn bộ bị đánh thành bùn máu vô cùng thê thảm!
Trong lúc ngón tay u ảnh gảy lên, sóng âm thay đổi, hóa thành mũi tên bạc vô tận.
“Vèo vèo vèo vèo…”
9999 âm tiễn, mỗi một mũi tên màu bạc đền ẩn chứa một bài Địa ngục trấn hồn khúc.
Ngàn vạn mũi tên rót thành tinh hà giao long giết thẳng vào trong biển máu, trong chốc lát huyết hà vỡ nát, A Tị rên tỉ.
“Phanh!”
Hồng bà bà bị bắn giết, mỗi một cán mũi tên dài màu bạc nổ tung ở trước mặt nàng, ngàn vạn Địa ngục trấn hồn khúc chất chồng từng tầng có thể so sánh với vạn người cùng rít gào.
Tiếng động đinh tai nhức óc, lực lượng lớn vô biên.