Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2109 - Chương 2109 - Thiên Đình (2)

Chương 2109 - Thiên đình (2)
Chương 2109 - Thiên đình (2)

“Ta chắc chắn, nếu ngươi muốn ta thắng thì chọn bối cảnh này đi!”

Triệu Khách nói rất chắc chắn.

Thấy Triệu Khách kiên trì, Hồng bà bà cũng không hỏi thêm nữa.

Chỉ cần trong lòng Triệu Khách nắm chắc, nàng sẽ không lằng nhằng với Triệu Khách ở trên vấn đề này.

“Đi vào đi!”

Nàng dẫn Triệu Khách đi vào đại điện, trong cung điện rách nát còn có thể lờ mờ nhận ra nơi này đã từng huy hoàng rực rỡ như thế nào.

Chỉ là trên điện phủ cũng chỉ có chín vị trí, bây giờ đã có bảy người đang ngồi trong đó.

Triệu Khách muốn nhìn rõ ràng bảy bóng dáng này là ai, nhưng ngước mắt nhìn lên bảy người này lại như cách một tầng sa mỏng, điều này khiến Triệu Khách không nhìn xuyên qua được, cũng không thể nhìn rõ.

“Chờ đấy!”

Hồng bà bà nói xong, bỏ lại Triệu Khách đi vào sâu trong cung điện.

“Vị này là người đưa thư nhân sâm trong truyền thuyết sao, trăm nghe không bằng một thấy.”

“Đúng vậy, còn tưởng là nhân tài kiệt xuất thế nào, cũng chỉ thế mà thôi.”

Triệu Khách nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy ba người gồm hai nam một nữ ngồi trên ụ đá bên cạnh, ánh mắt như cười mà không phải cười đánh giá hắn.

Không chỉ ba người này, còn có năm người khác đều chia ra đứng ở mấy góc khác.

Triệu Khách có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của những người này cũng không phải quá thân thiện.

Nhưng so sánh ra ánh mắt không chút kiêng dè của ba người kia càng khiến Triệu Khách cảm thấy phiền chán hơn.

Hắn đưa tay chỉ bên cạnh ba người, tò mò nói: “Các ngươi xem đó là cái gì?”

“Cái gì??”

Ba người quay đầu nhìn lại, cũng không thấy được cái gì.

Trong lúc nghi ngờ, lại nghe Triệu Khách gật đầu: “Thật ngoan, giống như chó nhà ta vậy.”

Triệu Khách nói xong lời này, vẻ mặt của ba người cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách bốc lên sát cơ lạnh lùng.

Sát khí ập tới, Triệu Khách lại hồn nhiên không quan tâm.

Tất cả mọi người là kẻ địch cạnh tranh, thậm chí nói không khách sáo lần tranh bá này liên quan đến sống chết, khách sáo gì đó thật sự không cần thiết.

“Ha ha, tranh miệng lưỡi tính là gì chứ, chỉ mong thực lực của ngươi cũng có thể như thế, vậy ta mới không cảm thấy giết ngươi làm bẩn tay ta.”

Nam nhân đứng bên trái trong số ba người đi về phía Triệu Khách, theo nam nhân tới gần một cảm giác áp lực như núi sập đất nứt bao phủ Triệu Khách.

Dưới áp lực to lớn, thậm chí Triệu Khách cảm thấy chỉ cần hắn lùi lại nửa bước sẽ rơi xuống vực sâu không đáy, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

“Hừ hừ, ngươi xem vị Hồng bà bà kia đi, đứng ở nơi đó còn không có cả một cái ghế, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì đứng ở trước mặt chúng ta, tranh giành với chúng ta.”

Nam nhân đưa tay chỉ Hồng bà bà ở sau lưng hắn, hành động cuồng vọng to gan như vậy khiến những người còn lại ngạc nhiên.

Triệu Khách nghe vậy nhìn lại, trong đại điện chỉ có chín chỗ ngồi, cho dù Đãng Trầm và Lạc Nữ không ở đây hình như cũng không có vị trí của Hồng bà bà.

Nhưng lúc này lại thấy Hồng bà bà yên lặng lấy ra một cái ghế từ trong sách tem, cái ghế này xuất hiện khiến người ta không khỏi hít vào một hơi.

Một chiếc ghế máu me đầm đìa dùng đầu và xương của mười hai người chế tạo thành, bên trên có mùi máu tươi nồng nặc, thậm chí máu tươi cũng bốc lên hơi nóng bừng bừng, dường như vừa giết chết người làm thành cái ghế.

Sắc mặt của bảy người ngồi trước mặt Hồng bà bà cũng không tốt lắm, tuy những người này chỉ còn lại xương cốt, nhưng dao động lực lượng mạnh mẽ trên xương cốt vẫn còn đó.

Đây là mười hai người tranh bá với Hồng bà bà vào lúc trước.

Triệu Khách hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía nam nhân trước mặt, trên hai gò má đầy vẻ giễu cợt: “Từ trước đến nay chỗ ngồi của Quỷ thị ta đều dùng đầu của các ngươi làm ra, nhưng ta cảm thấy ngươi có thể phá lệ, vì ta không thiếu ghế chỉ thiếu một cái bô.”

“Muốn chết!”

Xử Liệt dựng thẳng lông mày, trên mặt nổi lên từng sợi gân xanh, một tay quét về phía Triệu Khách.

Một tay này là Xử Liệt nén giận đánh ra, vừa ra tay đã nhanh như thiểm điện, trong không khí lại nổ ra một tràng tiếng sấm điếc tai.

Ánh mắt Triệu Khách như điện, trong hai con ngươi sinh ra đồng tử phụ, đối mặt với một kích nén giận của Xử Liệt lại ngang nhiên vung nắm đấm lên, đập về phía bàn tay của Xử Liệt.

Hai người cũng không sử dụng năng lực, đều hiểu hậu trường nhà mình còn đang ở đây, còn chưa tới lượt bọn họ bắt đầu tranh đoạt chém giết.

Hai người ra tay chỉ là đánh giá sâu cạn của đối phương.

“Ầm!”

Quyền chưởng va vào nhau, giữa hai bên cuốn lên một luồng sóng khí như sóng lớn giận dữ quét ra xung quanh.

“Rắc rắc rắc!”

Dưới chân Triệu Khách lập tức che kín vết rách như mạng nhện, lực lượng của Xử Liệt trước mặt thật sự lớn đến đáng sợ, cánh tay Triệu Khách run lên từng cơn, gần như đã không còn tri giác gì nữa.

Hắn cũng không phải người đưa thư hệ cận chiến, đối mặt với một cao thủ như Xử Liệt, trong nháy mắt giao thủ đã thấy rõ sự cách biệt lực lượng.

Nhưng vào lúc này Xử Liệt đột nhiên có một dự cảm xấu, tuy không biết rốt cuộc cảm giác nguy cơ mạnh mẽ này đến từ nơi nào, lại khiến hắn ta muốn né tránh ngay lập tức.

Bình Luận (0)
Comment