Nhưng hắn là hệ tự nhiên, có thể nói là đồng tông với năng lượng của Lạc Nữ, tem bản mệnh “Đại địa động mạch” lại bị hắn tăng tới tứ giai.
Tốc độ tiến giai thế này, thật sự nhanh đến dọa người.
Nếu truyền ra ngoài, e rằng đủ khiến người ta điên cuồng.
Đây cũng là lý do vì sao Hồng bà bà lại nở nụ cười hài lòng với Triệu Khách.
Đương nhiên, Triệu Khách luôn cảm thấy nàng đang biến tướng khen ngợi lão bà của hắn, dù sao da Lạc Nữ là do Cơ Vô Tuế tự tay lột xuống.
“Ngài đến nơi này không phải vì nhìn ta chứ.”
Triệu Khách kéo về chủ đề chính, bây giờ hắn không có tâm trạng tiếp tục lải nhải với vị sư nương trước mắt.
“Đi thôi, vốn định muộn một chút mới đi tìm ngươi nhưng ngươi đã tiến bộ nhanh như vậy, vậy cùng đi theo đi.”
Hồng bà bà thấy thế biết Triệu Khách có ý gì, thu hồi tẩu thuốc và thực đơn trên tay, đứng lên vẫy tay với Triệu Khách.
Không gian trước mắt nứt ra, một cái Truyền tống môn như lỗ đen đột nhiên xuất hiện.
“Đi đâu!” Triệu Khách cảnh giác nói, hắn luôn có cảm giác không được tốt lắm.
“Đến nơi ngươi sẽ biết.”
Hồng bà bà không giải thích, cũng mặc kệ Triệu Khách có đồng ý hay không, một luồng lực đẩy cường đại khiến Triệu Khách không đi cũng phải đi.
Dù Triệu Khách đã tiến giai thành công, nhưng đối mặt với loại cấp bậc của Hồng bà bà cũng không đáng chú ý.
Triệu Khách dứt khoát không phản kháng nữa, chủ động đi theo.
Bước một bước vào lỗ đen, cảm giác đạp hụt mãnh liệt đánh tới, Triệu Khách vô thức nhảy về phía trước.
Mũi chân điểm một cái, hắn cảm thấy dưới lòng bàn chân như giẫm lên bông.
Trước mặt có một đoàn sương trắng lơ lửng, chờ đến khi Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ đẩy sương trắng ra, mới nhìn rõ hóa ra đây là một vùng phế tích.
Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên là mảnh phế tích này ở trên bầu trời.
Triệu Khách gần như theo bản năng nghĩ nơi này là Phù Vân thành, nhưng sau khi nhìn rõ Triệu Khách lại đưa ra kết luận nơi này không phải Phù Vân thành.
Đây là bầu trời chân chính, trên đỉnh đầu có mặt trời, thậm chí còn có thể nhìn đến ngôi sao.
Dưới chân là mây mù thật dày, đây là địa cầu mà hắn quen thuộc.
“Nơi này là đâu?”
Triệu Khách đưa mắt nhìn về phía Hồng bà bà, đồng thời gọi ra sách tem xác nhận hắn không tiến vào không gian khủng bố.
Hồng bà bà nghe vậy cười lạnh, vung tay lên đỉnh đầu một vòng, chỉ bên trên nói: “Ngươi tự nhìn đi.”
Triệu Khách nhìn theo hướng Hồng bà bà đang chỉ, đã thấy mây mù trên đỉnh đầu mở ra để lộ một tấm biển đá, trên biển đá có ba chữ nhưng Triệu Khách không nhận ra.
Nhưng điều kỳ quái là, lúc Triệu Khách thấy ba chữ này, ý của ba chữ này nhảy vào trong đầu Triệu Khách.
“Vân Tiêu điện”
Ba chữ xuất hiện trong đầu óc khiến trong lòng Triệu Khách dấy lên sóng lớn ngập trời.
Vân Tiêu điện? Chẳng lẽ nơi này là thiên cung??
Triệu Khách vô thức nghĩ đến Tam thập tam thiên thế giới mà Đãng Trầm gọi ra, trong chốc lát không phân biệt được rốt cuộc nơi này là đâu?
Ánh mắt hoang mang nhìn về phía Hồng bà bà.
Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của Triệu Khách, Hồng bà bà rất hài lòng, cười lạnh nói: “Nơi này là Hắc Ám sâm lâm cũng là Vân Hải thiên cung ở Cửu trọng thiên khuyết trong thần thoại, Tam thập tam thiên của Đãng Trầm là bắt chước dáng vẻ của Vân Hải thiên cung.”
“Ngươi nói là…”
Trong chốc lát, Triệu Khách trợn to mắt, đôi mắt nhìn xung quanh nơi này.
Vân Tiêu bảo điện, nơi này lại là Vân Tiêu bảo điện!
Chỗ ở của Ngọc Hoàng đại đế trong truyền thuyết.
Nếu lời nói của Hồng bà bà là thật, vậy chẳng phải mảnh phế tích này là thiên đình trong thần thoại sao.
Hồng bà bà không tiếp tục giải thích điều gì với Triệu Khách.
“Đi thôi, đều là một số tảng đá vụn không có gì đẹp mắt, chút nữa gặp bọn họ, ngươi cũng đừng làm ta mất mặt.”
Lúc Hồng bà bà nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng điệu trở nên nặng hơn.
Điều này khiến Triệu Khách cau chặt lông mày, lạnh lùng bật lại: “Ngươi không nói cho ta biết dẫn ta tới nơi này làm gì, dựa vào cái gì ghét bỏ ta làm ngươi mất mặt.”
Hồng bà bà dừng bước, lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Khách: “Ngươi không muốn thấy người cạnh tranh với ngươi trước sao?”
“Người cạnh tranh!”
Triệu Khách cau chặt lông mày, đã hiểu đại khái Hồng bà bà muốn làm gì.
“Ngươi muốn bàn bạc việc tranh bá Quỷ thị lần này!”
Hồng bà bà gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cung điện rách nát đằng trước: “Thường ngày nơi này sẽ có mười người nhưng lần này là một ngoại lệ, Đãng Trầm và Lạc Nữ sẽ không đến.”
Trong lòng Triệu Khách chấn động, quả nhiên là bàn bạc việc tranh bá Quỷ thị.
Thấy thế, Triệu Khách tiến lên trước nói: “Ta có yêu cầu!”
Hồng bà bà nghe vậy, cuối cùng trên khuôn mặt đen sì đã lộ ra nụ cười.
Nàng không sợ Triệu Khách hận mình, chỉ sợ Triệu Khách không chú ý đến lần tranh bá này, vì vậy nghe thấy Triệu Khách chủ động đưa ra yêu cầu, Hồng bà bà lại rất vui vẻ.
Ít nhất nói rõ, Triệu Khách rất quan tâm lần tranh bá này.
Sau khi Triệu Khách nói sơ qua yêu cầu của hắn một lần, Hồng bà bà cân nhắc thật lâu: “Ngươi chắc chắn, theo ta được biết người dự bị do hỗn loạn Bạo Quân Tử chọn là một tên cao thủ Phật đạo, hắn sẽ chiếm được ưu thế trong bối cảnh này.”