Hướng dẫn viên du lịch vung lá cờ nhỏ màu đỏ ở trên tay, vừa ra sức giải thích vừa chỉ ra khoảng rừng núi ở đằng sau, nói: “Mọi người chú ý, chúng ta đừng đi đến chỗ kia, đó là khu vực chưa được khai thác, cấm du khách đi vào, bên trong rất nguy hiểm, mọi người cứ đi theo ta là được.”
Lúc này một du khách tinh mắt đột nhiên ngơ ngác, chỉ đình nghỉ mát ở trước mắt nói: “Sao trên mặt đất lại có người?”
Hướng dẫn viên du lịch nghe vậy hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn thật sự thấy dưới mặt đất trong đình nghỉ mát dùng để ngắm cảnh ở trên đài ngắm cảnh có một bóng người đang co quắp, cả người run lẩy bẩy.
“Mọi người chờ ở đây, đừng đi lung tung!”
Thấy thế, hướng dẫn viên du lịch thay đổi sắc mặt, không dám để du khách đến gần mà tự mình sải bước đi đến đó xem trước.
Chàng trai nằm dưới đất gầy gò, thoạt nhìn chỉ mới 24 25 tuổi, cơ thể co ro, đôi mắt vẫn nhắm chặt ngã trên mặt đất, cả người không nhịn được đang run rẩy.
“Chẳng lẽ là bệnh động kinh?”
Vẻ mặt hướng dẫn viên du lịch lập tức khó coi, lúc nhanh chóng lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, ánh mắt vô thức nhìn thoáng qua khuôn mặt chàng trai, ánh mắt hướng dẫn viên du lịch mới nhìn thoáng qua đã trầm xuống, chỉ thấy sắc mặt chàng trai tái nhợt dọa người, trong đôi mắt lóe ra tia sáng xanh tăm tối.
Hướng dẫn viên du lịch dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Triệu Khách một lát, chỉ thấy nàng chết lặng cúp điện thoại, dường như đã mất hồn đứng lên lại quay về bên cạnh đoàn du khách cách đó không xa.
“Sao thế?” Có người bước tới quan tâm hỏi.
Hướng dẫn viên du lịch hơi ngạc nhiên, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nói: “Cái gì? Cái gì sao thế?”
Lần này một đám du khách không nhịn được nhìn nhau, lúc có người chỉ vào đình nghỉ mát kia định nói chuyện, lại không nhịn được trợn to hai mắt, hoảng sợ nói: “A?? Người kia đâu??”
Còn chưa tới giữa trưa, nhưng các nhà bên trong trại đã bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, lúc gần mười một giờ rất nhiều đoàn du khách đã lục tục bắt đầu vào các trang trại hoặc là nhà khách xung quanh.
“Này, các ngươi nghe nói không, sáng nay có người gặp ma ở đài ngắm cảnh, ta nghe nói lúc ấy có một bóng đen lấp lóe mấy cái đã không thấy bóng dáng, bây giờ hướng dẫn viên du lịch kia cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm cái gì.”
“Thật hay giả? Mơ hồ như thế?”
“Đương nhiên là thật!”
Mấy du khách vừa đi vừa nói chuyện, tên mập mạp dẫn nói đầu nói đến nước bọt tung bay, miêu tả tình cảnh lúc đó rất sống động, dường như cả người rơi vào cảnh giới kỳ lạ, thỉnh thoảng còn ném túi ra khiến mấy cô nương bị dọa sợ nổi hết cả da gà.
Lúc này chỉ thấy tên mập mạp kia nhếch môi cười một tiếng, bàn tay heo thô to không chút hoang mang ôm bả vai một muội tử, cười xấu xa nói: “Đừng sợ, có ca đây, nếu thật sự có ma, ta cũng có thể khiến nàng nằm xuống.”
“Cút! Chúng ta cảm thấy tên quỷ háo sắc như ngươi lại càng đáng sợ hơn.”
Mấy cô nương bên cạnh nhìn nhau cười, đẩy bàn tay heo mập mạp ra, trêu chọc lẫn nhau.
Ngay vào lúc này, tên mập mạp đột nhiên nhếch mũi lên, cánh mũi thô to dùng sức hít vào mấy cái, không nhịn được chẹp miệng, nuốt nước bọt nói: “Thơm, đồ ăn nhà ai lại thơm như vậy.”
“Cái gì? Tại sao chúng ta không ngửi được? Ngược lại ở đây lại có chút mùi thối của chuồng heo.”
Mấy cô gái học theo Bàn Tử cũng nhếch mũi lên, lại không ngửi được hương thơm nào hết, ngược lại ngửi thấy mùi thối của phân heo.
Sau khi nghe thấy lời nói của mấy cô nương, Bàn Tử vung tay lên, không nhịn được nói: “Đi đi đi, mũi của các ngươi, sao có thể so sánh với Tôn mỗ ta.”
Bàn Tử nói xong dứt khoát không để ý tới mấy cô nương này, một thân một mình đi theo hương thơm mà mình ngửi được.
Là một tên sành ăn lâu năm, niềm vui lớn nhất của Bàn Tử là tìm đồ ăn, mặc kệ là quán bán hàng đầu đường, hẻm nhỏ hay nhà hàng sang trọng trong tòa nhà cao tầng.
Chỉ cần bị cái mũi chó của hắn ta ngửi được, sẽ không nhịn được đi theo hương thơm, cũng vì thế Bàn Tử mới có thể trở thành thợ săn mỹ thực có hơn trăm vạn fan hâm mộ ở trên Weibo.
Đi dọc theo con đường nhỏ gồ ghề nhấp nhô, đợi sau khi đi đến một đình viện, Bàn Tử không nhịn được dừng chân, dùng sức hít hà hương thơm tràn ngập trong không khí.
Chẳng mấy chốc hắn ta đã không nhịn được nhíu mày, “Thịt heo? Thịt lừa? Không đúng? Là thịt chó? Thịt bò? Thịt dê? Cũng không đúng?”
Trong không khí tràn ngập hương thơm rất đặc biệt, Bàn Tử có thể đánh giá ra có lẽ món ăn này đã trải qua quá trình ướp gia vị bằng hương liệu đặc thù trước, sau đó dùng lòng đỏ trứng xoa lên, phủ lên một lớp bột chiên xù, rồi dùng dầu chiên lên.
Có thể chiên ra hương thơm này, ít nhất phải trải qua ba lần chiên bằng dầu ấm, bảo đảm có thể tản ra hương thơm, nhưng sau đó mùi hương trở nên kỳ lạ.
Bàn Tử đứng ngoài cửa ngửi nửa ngày, đầu tiên không đoán ra được đây rốt cuộc là thịt gì, vì sao lại có hương thơm đặc biệt như vậy, thứ hai cũng là mùi thơm phía sau món ăn này trở nên rất thuần rất dày nặng, đây không phải đồ gia vị bình thường có thể điều chế ra được.