Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211. Trở Về Từ Cõi Chết

Chương 211. Trở về từ cõi chết Chương 211. Trở về từ cõi chết

Thấy thế, trong lòng Triệu Khách run rẩy, chậm rãi vươn tay ra muốn lấy cái hộp, nhưng đưa tay được một nửa, Triệu Khách lại liếc nhìn khuôn mặt bị lớp lụa đỏ che đậy của nữ nhân.

Điều này khiến Triệu Khách không kìm nén được sự tò mò trong lòng, ngón tay chậm rãi di chuyển về phía lớp lụa đỏ, cẩn thận nắm một góc lụa đỏ, Triệu Khách thở sâu.

Cảm giác trái tim nhảy lên thình thịch, hô hấp trở nên chậm chạp hơn cứ như ngươi đang trốn ở bên ngoài phòng tắm, nhìn trộm nữ sinh đang tắm rửa, dáng vẻ rón rén còn căng thẳng hơn làm trộm.

Dù trong lòng Triệu Khách đang liên tục nhắc nhở đây chỉ là một bộ xác chết, nhưng theo lớp lụa đỏ lộ ra, da thịt như ngọc dương chi còn có chút hồng hào, khiến Triệu Khách có một ảo giác hình như xác nữ trước mắt còn sống.

“Nàng là ai? Vì sao lại được chôn cất ở đây? Là Tát Mãn? Hay là công chúa?”

Cái cằm mượt mà không có chút thịt thừa, da thịt trắng nõn làm nổi bật đôi môi đỏ tươi đẹp, khiến người ta nhìn qua sẽ không nhịn được suy nghĩ miên man.

Trong đầu nghĩ đến rất nhiều xác chết đã biến dạng, lúc này mới từ từ mở mắt nhìn vào trong quan tài.

Chỉ thấy, trong nháy mắt Triệu Khách nhìn vào trong quan tài lại không nhịn được trợn tròn hai mắt, như đang nhìn thấy quỷ, xác chết đâu??

Quan tài trước mắt trống rỗng, vừa nãy xác nữ còn nằm ở chỗ này, hắn mới chớp mắt một cái đã không còn nữa?

Đợi đến khi thấy trong quan tài chỉ còn một cuộn tơ lụa màu đỏ và chiếc hộp màu đen kia, sắc mặt Triệu Khách trắng bệch, sau lưng dựng đứng lông tơ.

Hắn đột nhiên xoay người nhìn ra sau lưng, phát hiện sau lưng mình không có cái gì hết, trong nháy mắt một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống theo trán Triệu Khách.

Thấy thế, Triệu Khách nghiến răng một cái, quay đầu lại.

Vẫn không có cái gì, Triệu Khách thấy trong quan tài trống rỗng chỉ có cái hộp đen kia không nhịn được siết chặt hàm răng, đưa tay một phát cầm lấy chiếc hộp màu đen kia, thì thầm: “Trở về…”

Triệu Khách còn chưa lẩm bẩm một chữ cuối cùng ở trong lòng, vẻ mặt đã cứng đờ, tầm mắt bắt đầu trở nên ngơ ngác.

Dường như thời gian một giây bị kéo dài ra vô hạn, hắn như bị dừng lại ở nơi nào đó, không chỉ nhục thể dừng lại, ngay cả tư duy cũng bị dừng lại trong nháy mắt này.

Chỉ thấy trước mặt có một vòng lụa đỏ bay bồng bềnh lướt qua khuôn mặt hắn, ngón tay trắng nón không xương nhẹ nhàng lần theo sống lưng Triệu Khách, ngón tay lạnh buốt như băng tản ra hơi lạnh thấu xương.

Chỉ thấy ngón tay lướt dọc lên theo khớp xương của Triệu Khách, đợi đến khi di chuyển đến lồng ngực, chỉ thấy bàn tay kia nhẹ nhàng chụp lấy, thoải mái như cắm vào trên bơ, cả bàn tay chộp vào xương sống của Triệu Khách.

Cho dù tư duy bị dừng lại trong nháy mắt này nhưng Triệu Khách có thể cảm nhận rõ ràng cột sống của mình đang bị một bàn tay nắm lấy, kéo ra khỏi lớp da từng chút một.

Thậm chí Triệu Khách có thể nghe được tiếng xương cốt mài mòn “rắc rắc rắc”, mỗi khi rút một đốt ra ngoài đều có thể nghe được một tiếng nứt toác “phanh” như tiếng chuông của tử thần, từng tiếng như đang báo tang cho Triệu Khách.

“Phù!”

Lúc này, bên tai Triệu Khách hơi nóng, một hương thơm nhàn nhạt xông vào chóp mũi, chỉ thấy một tay khác dạo chơi từ sau lưng hắn, ôm chặt hắn vào trong ngực.

Đôi môi đỏ tươi hé mở lộ ra răng nanh tinh xảo trắng tinh, nhắm thẳng cổ Triệu Khách cắn một cái.

Đôi mắt đờ đẫn của Triệu Khách hơi co rụt lại, trong đầu không có một suy nghĩ nào, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng bước chân của tử thần đã bắt đầu nhanh hơn.

Nhưng đúng vào lúc này chỉ thấy từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống theo cổ Triệu Khách, chảy thẳng vào chuỗi Phật châu ở trong ngực Triệu Khách.

Phật châu dính máu như chịu sự kích thích nào đó, một vệt kim quang bắn ra từ trên Phật châu.

“Nam Mô A Di Đà Phật!”

Tiếng niệm Phật đinh tai nhức óc, chỉ thấy trên chuỗi Phật châu trong ngực Triệu Khách tản ra một đạo Phật quang, chiếu rọi hình bóng Phật Đà ở giữa không trung.

Phật quang tản ra, chỉ thấy sau lưng Triệu Khách có một rặng mây đỏ xoay tròn, chân ngọc đạp nhẹ lên đá vụn, trong lúc bóng dáng quay lại, tấm lụa đỏ trên mặt rơi xuống.

Chỉ thấy ngay khi tấm lụa đỏ rơi xuống, dường như màu sắc đất trời xung quanh cũng lập tức ảm đạm phai mờ, mái tóc màu đen tung bay như thác nước đổ xuống, một khuôn mặt trái xoan mượt mà có hình dáng, đầy vẻ âm nhu quyến rũ phương đông.

“A!”

Ngay đúng lúc này, Triệu Khách cũng được giải thoát, nhưng thứ nghênh đón hắn là cơn đau như thủy triều, cơ thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Trở về hiện thực!”

Đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại của Triệu Khách, gần như dùng hết tất cả sức lực để kêu ra, trong chốc lát thân thể Triệu Khách bắt đầu biến thành hư vô, cuối cùng nhanh chóng biến mất trong hư không này.

“Các vị du khách, chỗ chúng ta sẽ đi trong ngày hôm nay ở ngay đằng trước, đây là đài ngắm cảnh do Thiên Miêu trại mới xây dựng, bên trên là địa điểm quay chụp tốt nhất.”

Bình Luận (0)
Comment