Mặc kệ giấc mơ của ngươi đẹp đến mức nào, cho dù ngày nào ngươi cũng làm tân lang ở trong đó, hàng đêm hát vang, sau một khoảng thời gian ngươi gặp lại những mỹ nữ kia, lấy dáng vẻ đã hình thành thì không thay đổi chào đón ngươi, thậm chí biểu cảm, dáng vẻ luôn như một động tác tiêu chuẩn, từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện sự thay đổi.
Có lẽ ngươi còn không có hứng thú, nhưng điều đáng sợ là ngươi không thể nghe theo sai khiến, tiếp tục chết lặng làm những động tác đó ngày qua ngày.
Nếu không phải sau đó những cây mây kia đột nhiên bị gãy một cách khó hiểu, e rằng Khâu Binh chắc chắn biến thành một người điên, bởi vì điều này càng khiến người ta sợ hãi hơn cái chết.
Triệu Khách nghe Khâu Binh nói xong, há mồm ngậm tẩu thuốc hút hai hơi mới phát hiện không biết thuốc đã tắt từ lúc nào.
Vừa nghĩ đến trải nghiệm vừa rồi của Khâu Binh, cũng với những thây khô mà hắn đã thấy trước đó, Triệu Khách thở sâu, ngón tay hơi run rẩy.
Khâu Binh mới đi vào bao lâu? Chưa đến một ngày nhưng trên thực tế trong cảm giác lại như đã trải qua hai năm, những cương thi kia đã nằm trong đó trăm ngàn năm, có thể nghĩ sự tra tấn của bọn họ sẽ khủng bố đến mức nào.
Chết không đáng sợ, điều đáng sợ thật sự là ngươi không thể chết yên bình.
“Phù…”
Khâu Binh thở sâu quay sang nhìn quan tài đỏ thẫm dưới mông Triệu Khách, không nhịn được cau mày nói: “Tại sao ngươi lại vác chiếc quan tài đỏ thẫm này??”
“Hả…”
Triệu Khách lập tức nghẹn họng, cũng không thể nói cho Khâu Binh biết mình định tìm một chỗ ánh nắng tươi sáng để cạy quan tài ra chứ.
Thế nhưng, hiển nhiên Khâu Binh cũng không có ý hỏi lại, chỉ lên trên, nói: “Ngươi đi lên sẽ thấy một ngã ba, rẽ trái sẽ có một đường đi, lúc trước Quỷ tử rút lui vội vàng đã để lại thuốc nổ, nhưng chưa kịp cho nổ đã chạy mất, ngươi đi theo hướng này sẽ ra ngoài.”
“Ngươi thì sao?” Triệu Khách không di chuyển, dò hỏi Khâu Binh.
Khóe miệng Khâu Binh giật một cái, chỉ vào cái lỗ vỡ ra ở trên đỉnh đầu của mình: “Ta có thể cảm nhận được nó vẫn đang tiếp tục sinh trưởng trong đầu ta, ta đoán ta không sống được bao lâu nữa, nơi này đã là phong thủy bảo địa, chẳng thà tìm một cái quan tài rắn chắc, sau đó nằm ở chỗ này cũng được.”
Khâu Binh nói rất nhẹ nhàng nhưng Triệu Khách nhận ra hắn ta không hề nói đùa.
Triệu Khách há hốc mồm muốn khuyên hắn ta một chút, nhưng lời đã đến miệng lại biến thành: “Bảo trọng!”
Nơi này là không gian khủng bố, nhiều nhất hắn chỉ có thể ở lại đây mười ngày, hắn và Khâu Binh căn bản là người của hai thế giới, thời gian gặp nhau ngắn ngủi khiến Triệu Khách biết mình căn bản không có tư cách mở miệng nói nhảm bất kỳ điều gì.
Trước khi đi, Triệu Khách để lại chút thức ăn, ấm nước và hộp thuốc lá màu bạc của mình cho Khâu Binh.
Đi dọc theo con đường mà Khâu Binh chỉ, Triệu Khách đi không bao xa đã tìm được một lối đi, vừa đi ra đã chạm mặt với ánh sáng mạnh, khiến Triệu Khách không nhịn được híp mắt.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khâu Binh đứng trong đường hầm, trên tay còn cầm một thiết bị nổ, trên khuôn mặt sẹo kia nở một nụ cười rất xấu, vẫy tay với Triệu Khách rồi ấn xuống thiết bị nổ.
“Ầm!”
Một tiếng nổ mạnh vang lên, chỉ thấy đường đi bắt đầu đổ sụp, từng tảng đá nhanh chóng rơi xuống ngăn cách Triệu Khách và Khâu Binh.
Triệu Khách đứng ở cửa động trơ mắt nhìn, không biết vì sao luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, dường như có một tảng đá đè ở phía trên.
Quay sang nhìn chiếc quan tài đỏ thẫm ở sau lưng, Triệu Khách giận không có chỗ trút ra, đạp một cái, mắng: “Mẹ ngươi chứ!”
“Ầm!”
Đá một cái vào trên quan tài, chỉ nghe trên quan tài phát ra một tiếng “kẹt kẹt”, không biết trên quan tài đã nứt ra một khe hở từ lúc nào, theo một tiếng vù vù, vách quan tài đập mạnh xuống trước mặt Triệu Khách.
“Vù… Ầm!”
Thấy vách quan tài đập mạnh xuống đất cuốn lên một tầng tro bụi, Triệu Khách lập tức ngẩn ngơ, bộ quan tài này rắn chắc không tưởng nổi.
Hắn cầm rìu chặt còn lõm cả rìu, cũng không thấy để lại một dấu vết nào ở trên quan tài, sao đạp một cái đã mở ra rồi??
Triệu Khách híp mắt nhìn vào bên trong quan tài, rốt cuộc trong quan tài sẽ có thứ gì?
Trái tim Triệu Khách bắt đầu đập nhanh hơn, cơ thể bò tới bên cạnh quan tài, hắn ngừng thở cẩn thận thò đầu ra nhìn thoáng qua bên trong quan tài.
Theo ánh mắt dần tìm kiếm bên trong quan tài, tình cảnh trước mắt lại là một rặng mây đỏ.
Váy Hán màu đỏ thẫm tươi đẹp, mỏng như tơ, có thể thấy đôi chân thon dài dưới làn váy đỏ mịn màng nhẵn nhụi như ngọc dương chi, bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn không có một nếp nhăn nào.
“Rầm!”
Triệu Khách nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nhìn dọc lên theo bắp đùi, vòng eo nhỏ mảnh mai, ngón tay trắng nõn đầy đặn như rễ cây, hình như trong tay còn ôm một chiếc hộp màu đen.
Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc hộp, trong Hoàng kim đồng ở mắt trái của Triệu Khách bộc phát ra một vạch kim quang, chỉ thấy trong hộp như có một vầng mặt trời chói mắt, lập tức khiến Triệu Khách không nhịn được nhắm Hoàng kim đồng lại.