Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 209 - Chương 209. Gặp Lại Khâu Binh

Chương 209. Gặp lại Khâu Binh Chương 209. Gặp lại Khâu Binh

Sau khi Khâu Binh nghe được giọng nói này còn ngây người một lúc, ngẩng đầu cần thận nhìn, lúc này mới thấy người cõng quan tài không phải ai khác chính là Triệu Khách, tinh thần lập tức thả lỏng, dứt khoát nằm phịch xuống đất, há to miệng thở “phù, phù, phù, phù…”.

Thật ra Triệu Khách cũng thấy rất bất ngờ vì độ nghiêng của ngã rẽ rất lớn, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng chứ không thể thấy rõ ràng.

Lúc này thấy trên người hắn ta dính đầy nước bùn, nếu không phải lúc Triệu Khách định ra tay lại thấy rõ ràng vết sẹo trên mặt hắn ta, có lẽ thật sự không nhận ra hắn ta.

“Sao ngươi lại ở chỗ này, vì sao trước đó ta quay sang lại không thấy ngươi đâu hả?” Triệu Khách hỏi Khâu Binh.

Khâu Binh lắc đầu không trả lời như còn chưa tỉnh hồn, Triệu Khách thấy thế lấy ra một hộp thuốc lá bạc, móc ra một điếu thuốc đưa cho Khâu Binh.

Còn hắn vẫn hút tẩu thuốc phiện kia.

“Hít!”

Hít một hơi thuốc thật sâu, Khâu Binh bị sắc mấy cái, Triệu Khách thấy thế đưa nước cho Khâu Binh, “ực ực ực” tiếng nước trôi xuống theo cổ họng vang lên.

Đến khi uống gần một nửa nước trong bình, lúc này Khâu Binh mới rời miệng khỏi bình nước, ngồi dưới đất hút thuốc, nhìn khói thuốc như có như không trước mặt, lúc này mới bình tĩnh lại.

Triệu Khách cũng không nóng nảy, đặt quan tài xuống đất rồi ngồi ở bên trên, đập tẩu thuốc vào quan tài để tàn thuốc ở bên trong rơi ra, đổi sang sợi thuốc mới rồi ngồi ở đó hút mấy hơi. Hắn nhận ra Khâu Binh đã chịu kích thích rất lớn, nhưng Triệu Khách nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là điều gì lại khiến vị hán tử xương cốt cứng rắn này hoảng sợ đến thế.

Một lát sau, Khâu Binh mới mở miệng nói: “Ta thấy đoàn trưởng của chúng ta, còn có lão tam, Vương quân y, Tôn…” Khâu Binh mở miệng liên tục nói tên mấy người.

Hình như bọn họ từng là một nhóm huynh đệ, năm đó hắn ta là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm người này. Lúc trước ở đông bắc, đoàn bọn họ cũng ở gần ngọn núi này, đánh nhau với đám Quỷ tử suốt hai ngày, cả đoàn đều chết sạch, cuối cùng chỉ có hắn ta may mắn chạy trốn.

Nhớ lúc trước hắn ta tận mắt thấy những xác chết này bị đẩy hết xuống sườn núi, chìm vào trong nước sông, đến nay vẫn chưa tìm được hài cốt.

Cả đoàn chỉ còn lại một mình hắn ta, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, hắn ta không ngờ ngay vừa rồi hắn ta lại thấy đám người đoàn trưởng.

Trên mặt từng người đều nở nụ cười, ở trên trời có thịt ăn, có thuốc hút, còn có nữ nhân.

Triệu Khách chờ hắn ta nói xong, mới hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy cái gì?”

Chỉ thấy Khâu Binh ngồi thẳng người, đưa tay đẩy tóc trên đầu ra, Triệu Khách nhìn qua lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Khâu Binh đã nứt ra một lỗ hổng, mấy sợi cây mây mới sinh đang thò ra từ cái lỗ.

Hắn ta nói với Triệu Khách: “Thật ra nơi này là một cái bẫy.”

Thì ra, lúc Khâu Binh và Triệu Khách đi cùng nhau đã phát hiện một cái hố nên đi vào xem một chút, kết quả ngẩng đầu lên lại gặp phải một cái rễ cây ở bên trên.

Chỉ hơi mất tập trung, những sợi cây mây đó đã đâm rách đầu hắn ta.

Nhưng hắn ta cũng không chết, sau khi rễ cây đâm rách đầu của hắn ta, lại để Khâu Binh đột nhiên rơi vào một loại trạng thái đặc biệt khác, suy nghĩ của hắn ta theo rễ cây rời khỏi nhục thể, bay đi rất xa, thấy được rất nhiều thứ.

Thậm chí còn nhìn thấy đoàn trưởng cũ của mình, dường như tất cả đều là một giấc mơ, hắn ta đã ở trong giấc mơ này hai năm.

Sau đó hắn ta đột nhiên cảm thấy đầu đau đớn, chờ sau khi hắn ta tỉnh lại mới phát hiện mình còn nằm trong cái động kia, chỉ có điều không biết vì sao rễ cây trên đỉnh đầu hắn ta lại bị gãy mất.

Chờ hắn ta chạy ra ngoài nhìn lại, phát hiện vách động đá bắt đầu vỡ ra, từng bộ thây khô đi ra từ bên trong.

Khâu Binh thấy thế trốn ở trong động, sau đó hắn ta mới nghĩ rõ ràng, thật ra nơi đây là một cái bẫy, những người nằm trong quan tài chưa chắc đã là mấy người Tát Mãn kia.

Bên trong có quan viên Khâm Thiên giám, có hòa thượng, thậm chí còn có đạo sĩ, mục đích khi bọn họ đến chỗ này là để mình dựa vào nơi này thành tiên.

Thật sự không biết chỉ cần bọn họ nằm vào, sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho những sợi rễ cây đó, không sai, bọn họ đã thành tiên, chỉ có điều vĩnh viễn ngủ trong giấc mơ của mình, vĩnh viễn xa vời, coi như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại trải nghiệm ở trong đó.

Có lẽ lúc đầu ngươi sẽ có cảm giác chân thực, cảm thấy đây là cuộc sống mà mình muốn.

Nhưng chẳng mấy chốc ngươi sẽ phát hiện, mỗi một ngày ngươi sống ở trong đó chỉ lặp đi lặp lại những ký ức ở trong đầu ngươi, đến cuối cùng ngươi sẽ muốn tự sát.

Trong mơ, mỗi lần mở mắt ra, thậm chí ngươi có thể biết cả ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ xuất hiện cái gì, bởi vì ngươi đã lặp đi lặp lại những điều này vô số lần, không có chút thay đổi nào.

Bình Luận (0)
Comment