“80 điểm bưu điện, tổng cổng 960 điểm, nếu ngài cảm thấy ta phục vụ tốt, có thể chia cho ta 10 điểm bưu điện làm tiền boa, ta cũng không ngại.”
Tất nhiên vẻ ngoài của Dương Vạn Tài không anh tuấn bằng Ninh Độc Khuyết, nhưng lúc hắn ta bắt đầu đàm phán việc buôn bán, trong lúc vô hình để lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, cho người một loại cảm giác chuyên nghiệp mạnh mẽ.
“Không phải 200 điểm bưu điện sao? Ngươi ăn 120 điểm bưu điện còn lại?”
Hắc Trác đập nắm đấm lên bàn cạch cạch, tức hổn hển muốn vặn gãy đầu tên này, nhưng Dương Vạn Tài lại ung dung đưa khế ước đến.
“Thứ nhất, 200 điểm bưu điện là giá bán thị trường, nếu ngươi có thể tự bán đi, vậy cá nhân ta đề nghị ngươi bán ra 300 điểm bưu điện là tốt nhất, vì giá vé xe sẽ nhanh chóng tăng lên.”
Hắc Trác ngạc nhiên, bị lời nói của Dương Vạn Tài làm cho choáng váng.
Dương Vạn Tài lại nói tiếp: “Thứ hai, các ngươi bán vé xe cho ta có thể lập tức nhận được tiền mặt, hơn nữa ta cũng có thể sắp xếp một chút, thật ra hai vị không cần xây dựng đoàn đội, cũng không cần dẫn người tiến vào lần tranh bá này, trong lúc vô hình đã giảm đi rắc rối và biến số rất lớn.”
Nghe đến đó, Hắc Trác vẫn chưa hiểu, nhưng Thiên Dụ đứng bên cạnh lại đã hiểu được ý của Dương Vạn Tài, nói chen vào: “Điều này có trong hợp đồng không?”
“Không có.”
“Vậy thêm vào đi.”
Ý cười trên mặt Dương Vạn Tài càng đậm hơn, hắn ta biết giao dịch đã hoàn thành, tiện tay lấy ra một phần khế ước khác đã sớm chuẩn bị xong, đẩy tới.
Tuy Thiên Dụ bị mù nhưng cũng không ảnh hưởng, sau khi hắn ta tiếp nhận khế ước lại tiện tay ấn dấu tay, ném cho Hắc Trác bên cạnh.
“Không đúng, không phải, sao ngươi lại ký chứ?”
Hắc Trác nhìn Thiên Dụ đưa khế ước cho mình, không khỏi hét to.
“Ký đi, vẫn không rõ sao, thị trường này đã bị người ta khống chế, bán giá bao nhiêu, bán bao nhiêu vị trí, người ta nói mới tính.”
“Ta có thể tự bán.” Hắc Trác không phục nói, tiện tay ném khế ước do Thiên Dụ đưa tới lên bàn.
Cũng khó trách, sự chênh lệch giữa 200 điểm bưu điện và 80 điểm bưu điện rất to lớn, hoàn toàn là hai khái niệm, mặc kệ là ai cũng cảm thấy khó chịu.
Giống với giá vàng hiện tại đã hơn ba trăm một khắc, ngươi muốn bán vàng trên tay cho tiệm vàng, kết quả người ta chỉ đưa cho ngươi giá hai trăm một khắc, ngươi có bằng lòng không?
Đối với điều này, Thiên Dụ và Dương Vạn Tài chỉ cười nhạt, Dương Vạn Tài thuận tay thu lại khế ước bị Hắc Trác ném lên bàn.
Hắn ta không tiếp tục lằng nhằng vấn đề này với Hắc Trác, sảng khoái giao dịch 480 điểm bưu điện sáu vé xe cho Thiên Dụ, quay người rời khỏi phòng.
Đợi sau khi Dương Vạn Tài rời khỏi phòng, Thiên Dụ mới mở miệng nói: “Ngu ngốc, nếu ta là ngươi hiện tại sẽ đuổi theo bán vé xe ở trên tay ra.”
“Dựa vào cái gì, không nghe hắn nói sao, vé xe còn tăng giá một vé 300, đến lúc đó ta bán sáu vé xe được 1800 điểm bưu điện.”
Hắc Trác tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Thiên Dụ lại bất đắc dĩ nhắc nhở: “Giá cả là một chuyện nhưng ngươi không bán được, ai sẽ tin tưởng ngươi, chỉ dựa vào một con tem hoàng kim của ngươi? Ngươi dự định tìm ai bán vé xe trên tay?”
“Ta… Ta đến khu giao dịch của Hồng Yên quán để giao dịch!”
Hắc Trác nghĩ tới nghĩ lui chỉ nói một câu này, nhưng Thiên Dụ lại nhìn về phía Hắc Trác như nhìn một thằng ngốc.
“Ngươi là đầu óc heo à, không có vật thật, ngươi lấy cái gì tuyên bố tin tức đồ vật ra ngoài, ngươi ta đã tìm tới cửa nói rõ vụ mua bán này do Hồng Yên quán làm, ít nhất Hồng Yên quán không thoát khỏi liên quan, người ta có cách khiến ngươi không bán được.”
Thiên Dụ nói xong nở nụ cười gằn: “Đến lúc đó, ngươi giữ vé xe nằm mơ giữa ban ngày đi.”
Sau khi nghe Thiên Dụ giải thích một lượt, dù Hắc Trác có là kẻ ngốc cũng nên hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi đứng tại chỗ ngơ ngác một chút, hắn ta hét to: “Đen, thật con mẹ nó đen.”
Ngoài miệng chửi rủa nhưng dưới chân lại không dừng lại chút nào, xông ra ngoài muốn đuổi theo Dương Vạn Tài, nhanh chóng bán vé xe trên tay đi.
Chỉ năm phút sau, Hắc Trác vui vẻ quay về.
“Bán ra rồi à?” Thiên Dụ mỉm cười hỏi.
“Ừm! Đã bán 75 một vị trí.”
Thiên Dụ nghe vậy nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Vậy ngươi còn cười được?”
“Hắc hắc.”
Hắc Trác nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt thần bí lại gần nói nhỏ: “Ta vừa thấy Nguyên Lương người dự bị của hằng giả, hắn ta bán 60 điểm bưu điện, ha ha ha ha.”
Thiên Dụ nghe vậy cong môi mỉm cười thắng lợi, chút khó chịu với Dương Vạn Tài lập tức bớt đi rất nhiều.
Trước cửa Hồng Yên quán, Dương Vạn Tài khách sáo tiễn vị người bán này ra ngoài, đồng thời còn giao dịch 100 điểm bưu điện qua.
Nhìn 100 điểm bưu điện được giao dịch đến sổ sách của mình, Nguyên Lương tức giận nói: “Không thể cho thêm chút phí diễn xuất sao?”
“Hắc hắc, 100 điểm bưu điện một lần diễn xuất, nếu ngài ở trong hiện thực, e rằng ngôi sao cũng không kiếm nhiều tiền bằng ngài.”
“Nhưng 60 điểm bưu điện một vị trí thật sự quá ít.” Nguyên Lương nhìn điểm bưu điện tới tay thử dò hỏi Dương Vạn Tài, xem có thể cho hắn ta thêm chút điểm bưu điện hay không.