“200 điểm bưu điện, ngươi chắc chắn chứ?”
“Vô cùng chắc chắn, hơn nữa hiện tại một vị trí khó cầu.”
“Hít! Những người này kẻ ngu đi, vào trong thi đấu tranh bá phải có con tem hoàng kim trên tay, trốn còn không kịp đâu, chạy vào chịu chết làm cái gì?”
“Ha ha, cứ theo ngươi nói thì xong đời, tài nguyên của không gian khủng bố trong lần thi đấu tranh bá này phong phú trước nay chưa từng có, ngươi liều chết làm nhiệm vụ chính tuyến một lần, lợi ích sau cùng còn không bằng một nhiệm vụ chi nhánh bình thường của người ta, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, ích lợi sẽ to lớn hơn.”
“Nhưng những người dự bị này đều là người có con tem hoàng kim, không phải ngươi đang cướp đoạt nhiệm vụ với bọn họ sao?”
“Đừng ngốc nữa, nhìn từ trên mặt quy tắc, nhiệm vụ tuyệt đối không ít, huống hồ điều quan trọng hơn là tài nguyên có hiểu không? Con tem mà ngươi không kiếm được trong không gian khủng bố, sẽ có cơ hội lấy được ở nơi này. Sở dĩ con tem hoàng kim hiếm có cũng vì độ khó khăn trong không gian khủng bố quá lớn, hơn nữa cũng chưa chắc đã có con tem hoàng kim. Nhưng nơi này lại khác, xác suất lấy được con tem hoàng kim sẽ tăng lên rất nhiều, cho dù tăng lên không nhiều, cũng có cơ hội lớn hơn không gian khủng bố.”
Trong hội sở mà Hồng Yên quán dùng để tiếp đón người đưa thư trung cấp, tin tức liên quan đến vé xe đã trở nên xôn xao.
Thông qua tin tức không ngừng đổi mới trên mặt kính thủy tinh trong phòng, có thể thấy lời mắng chửi và ý kiến của mọi người với việc vé xe này.
Chỉ có điều phần lớn mọi người chỉ có thể xem trò vui, không phải bọn họ không bỏ ra nổi 200 điểm bưu điện này, vấn đề là lấy ra rồi, trên tay bọn họ sẽ không còn nhiều điểm bưu điện lắm.
Nếu đi vào đó, hoàn toàn là muốn chết.
Thậm chí đã có người chuyên nghiệp phân tích, phân tích sơ lược về việc bắt đầu tiền hành lần tranh bá này.
Cho rằng, tư cách để tham gia vào lần thi đấu tranh bá này, bỏ qua việc vé xe, nếu một đoàn đội không có hơn ngàn điểm bưu điện để chống đỡ, căn bản đừng nghĩ chiếm được vị trí có lợi trong trò chơi này.
Về phần cá nhân, ít nhất phải duy trì lượng dự trữ khoảng 500 điểm bưu điện, mới có vốn liếng tham gia tranh đoạt lợi ích trong lần tranh bá này.
(Chú thích: Dự trữ cá nhân có tỉ lệ cao hơn dự trữ đoàn đội, là vì đoàn đội có thể hiệp đồng tác chiến, tổng hợp lại tiêu hao sẽ thấp hơn cá nhân rất nhiều, một đoàn đội dự trữ hơn ngàn điểm bưu điện, vì cá nhân tác chiến đơn độc nên tiêu hao lớn hơn, 500 điểm bưu điện là sự bảo vệ cơ bản.)
Điều này cũng chưa tính tiêu hao dược vật và đạo cụ, nếu tính toán vào sẽ càng thêm to lớn kinh người.
So sánh ra, 200 điểm bưu điện lấy một chỗ ngồi vẫn rất rẻ, nhưng người có thể tham gia vào tuyệt đối không có một ai là người tầm thường.
Trong phòng, Hắc Trác nhìn bình luận trên mặt kính thủy tinh trước mặt, lập tức trở nên hưng phấn.
“Ha ha ha, đây là ý tưởng do vị thiên tài kia nghĩ ra, sao ta lại không nghĩ đến việc bán vé xe chứ.”
“Dù ngươi nghĩ đến cũng sẽ không làm việc này, vì ngươi quá lời.” Thiên Dụ ngồi trên ghế sofa phía sau, cười khẩy nói với Hắc Trác.
“Ha ha ha, đúng vậy, dù ta nghĩ đến, ta còn phải đi bán vé xe, chỉ nghĩ bán ra ngoài thế nào thôi cũng thấy đau đầu, hiện tại đã có người làm xong con đường, vì sao ta không bán.”
Hắc Trác nhếch miệng cười rộ lên, gửi một cái bình luận lên mặt kính thủy tinh, dự định bán ra tất cả sáu vé xe trên tay.
Sau khi gửi xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía Thiên Dụ: “Ngươi thì sao, có muốn bán cùng không, dù sao chúng ta cũng không có đồng đội gì, hai ta cộng lại tròn mười hai chỗ đấy.”
Nói xong, Hắc Trác đã bắt đầu tính toán mười hai vé xe, mỗi vé xe 200 điểm bưu điện, hai người bọn họ cộng lại tròn 2400 điểm bưu điện.
Lần này cũng không cần buồn bực vì vấn đề điểm bưu điện nữa.
Dù sao quy tắc cấm bất kỳ thế lực nào giúp đỡ lần này là hư ám đặc biệt hạn chế Triệu Khách, nhưng vì đảm bảo sự công bằng Hồng bà bà dứt khoát vung tay lên, phân chia tất cả người tham dự vào đó, tất nhiên cũng bao gồm cả bọn họ.
Vì chuyện này, Hắc Trác từng nghĩ mình nên bán gia sản lấy tiền mới để dành đủ điểm bưu điện, vì thế trong lòng còn buồn bực rất lâu.
Lại không ngờ sau khi đi vào Hồng Yên quán lại phát hiện cách bán vé xe này, thật sự cực kỳ hưng phân.
Ngay lúc Hắc Trác vô cùng hưng phấn, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa trong trẻo, Dương Vạn Tài mặc âu phục mỉm cười đi vào, cười nói với hai người Hắc Trác và Thiên Dụ: “Nghe nói hai vị muốn bán vé xe?”
“Hắc hắc, hai chúng ta có mười hai vị trí.”
Hắc Trác nói xong lời này, đã bị Thiên Dụ im hơi lặng tiếng đã cho một cái.
Dương Vạn Tài thấy thể, vẻ mặt lại càng vui vẻ hơn, lấy ra một phần khế ước từ trong ngực đưa lên: “Chúc mừng, mười hai vé xe, mỗi vé 80 điểm bưu điện, tổng cộng 960 điểm bưu điện, ký vào phần khế ước này thì chúng ta có thể giao dịch…”
Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Hắc Trác dần cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dương Vạn Tài: “Ngươi vừa nói bao nhiêu?”