Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2127 - Chương 2127 - Còn Tới?? (2)

Chương 2127 - Còn tới?? (2)
Chương 2127 - Còn tới?? (2)

Trận đọ sức trong quan tài càng ngày càng dữ dội, đáng tiếc quan tài cách âm rất tốt, cho nên mọi người không nghe được rốt cuộc là ai đang chiếm ưu thế.

Heo mập và Camilleri đánh cược, Heo mập cược Triệu Khách có thể thắng, lý do là Triệu Khách có thể ở cùng với Cơ Vô Tuế, tất nhiên là vô cùng khỏe mạnh.

Dưới giường mềm như loại bò sát, trên giường lại như Triệu Tử Long.

Camilleri liếc mắt đánh giá Heo mập, ánh mắt xem thường mở miệng nói: “Chắc ngươi là một tên độc thân!”

“Ây…”

“Chắc ngươi không có lão bà!”

“Ây…”

“Cho nên ngươi không hiểu có một loại phần thưởng gọi là một lần nữa!” Trên mặt Camilleri nở nụ cười thần bí khiến vẻ mặt Heo mập mờ mịt, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc quan tài đỏ thẫm kia.

Theo sự rung động dữ dội của quan tài dần lắng lại, Triệu Khách nằm trên giường, lồng ngực phập phồng dồn dập, đây không phải lần đầu tiên Triệu Khách trải nghiệm việc vu sơn mây mưa, nhưng chưa từng có lần nào khiến hắn cuồng nhiệt bừng bừng thế này.

Sự sung sướng chưa từng có, dường như trong hỗn độn chỉ có hai người tồn tại.

Sau khi Cơ Vô Tuế phát ra tiếng hét yếu ớt, hai người ngã vào trên cái giường lớn, hai người dựa vào nhau, cả người đều trở nên trống rỗng.

“Là sư nương của ta giở trò quỷ đi.”

Một lát sau Triệu Khách mở miệng hỏi.

Cơ Vô Tuế không đột nhiên vô duyên vô cớ nói muốn trở về, chuẩn bị chứng đạo.

Trong này chắc chắn có một số lý do mà hắn không biết, nhưng Cơ Vô Tuế vẫn luôn ở cạnh hắn, nếu trong đó có thay đổi gì thì hắn cũng phải biết mới đúng.

Triệu Khách càng nghĩ, suy nghĩ duy nhất là tấm bia đá mà Cơ Vô Tuế thấy ở Hồng Yên quán lúc trước.

Đó là một mặt bia đá mà hắn không hiểu được, nhưng Cơ Vô Tuế vẫn đứng trước tấm bia đá nhìn rất lâu.

Có thể khiến nàng ngừng chân nhìn lâu như vậy, lại nghiêm túc như thế, Triệu Khách nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vấn đề liên quan đến việc chứng đạo mà nàng nhắc tới.

Cơ Vô Tuế không trả lời Triệu Khách, dựa vào đầu vai Triệu Khách nói: “Nàng đúng.”

“Ngươi cắt đứt tiên duyên của ta, đưa ta ra khỏi Côn Luân, bắt đầu từ khi đó thi độc trên người ta sẽ không ngừng tăng thêm, ta vốn tưởng ta sẽ biến thành một bộ cương thi xấu xí. Vốn định rút gân lột da, để tên đáng hận nhà ngươi chôn cùng ta trước lúc ý thức mơ hồ. Nhưng ta phát hiện ngươi lại có thể hút đi thi độc trong cơ thể giúp ta, mới khiến ta có cơ hội đột phá một bước cuối cùng. Nhưng bắt đầu từ khi đó ngươi đã trở thành người cản kiếp cho ta, vận rủi của ta sẽ chuyển đến trên người ngươi, sớm muộn cũng có một ngày ngươi chết trong vận rủi.”

“Tên coi bói nói, lão tử có thể sống đến thiên trường địa cửu.” Triệu Khách bĩu môi, không hề quan tâm cái gọi là vận rủi tới người.

Nhưng hắn không quan tâm, Cơ Vô Tuế lại không được.

“Trên tấm bia đã kia ghi chép một vài điều, bây giờ ngươi xem không hiểu cũng không cần đi xem, chờ có một ngày ngươi có thể thoát khỏi trói buộc, đi xem tấm bia đá kia một chút sẽ có phát hiện không tưởng tượng nổi, đến lúc đó ngươi sẽ biết nên đi tìm ta như thế nào.”

Lời nói của Cơ Vô Tuế khiến Triệu Khách chìm vào yên lặng.

Hắn biết không thay đổi được, hắn cũng không có tư cách đi thay đổi điều gì, hắn vẫn quá yếu ớt.

Cơ Vô Tuế lại gần, vẻ mặt thần bí nói bên tai Triệu Khách: “Cho nên… Đêm đẹp ngắn ngủi.”

Triệu Khách trợn mắt, hét to: “Còn tới??”

Vừa kết thúc không biết là lần điên cuồng thứ mấy, lúc này Triệu Khách cảm giác đầu óc mình trống rỗng, bụng trống rỗng, ngay cả thận cũng trống rỗng.

“Thế nào, mới vậy đã mềm nhũn, trước đó ngươi nói để ta… Hát ca chinh phục.”

Nhưng thấy Cơ Vô Tuế nói xong, còn duỗi người một cái như đang khoe khoang trước mặt Triệu Khách, khiến dáng người hoàn mỹ đường cong mê người của nàng lộ ra.

Gót ngọc còn ngoắc ngoắc huynh đệ mềm nhũn của Triệu Khách, ánh mắt khiêu khích khiến da mặt Triệu Khách nóng lên, cắn răng một cái: “Ai nói ta mềm nhũn, chờ đấy!”

Triệu Khách nói xong lại nhảy ra khỏi quan tài đỏ thẫm, Thuỷ Lộc còn đang hưởng thụ cuộc sống điền viên dưỡng sinh trong dược viên, đột nhiên nghe thấy trong không khí truyền đến một tiếng xé gió dồn dập.

Còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, lại thấy Triệu Khách trần truồng lao vào dược viên, tiện tay rút một gốc nhân sâm tinh trắng nõn.

Ngay lúc Thuỷ Lộc không biết Triệu Khách muốn làm gì, Triệu Khách đã lao đến bên cạnh hắn ta như tia chớp, nhấc đao đâm Thuỷ Lộc một đao, Thuỷ Lộc đau đến oa oa kêu to.

Triệu Khách tiếp nhận một bát máu hươu lại ăn hết nhân sâm tinh, vẫn không quên gia trì một cái Tiểu bổ di tình ở bên trên, trước sau chưa đến một phút.

Sau khi Triệu Khách cúi đầu nhìn lại thấy trạng thái hùng phong phấp phới, cuồng long tái khởi, hắn kêu lên một tiếng kỳ quái, lại lao vào trong cái quan tài đỏ thẫm.

Lần này hắn muốn Cơ Vô Tuế bị hắn chinh phục hoàn toàn.

Thuỷ Lộc nằm trên mặt đất, lúc Triệu Khách gần đi còn có thể nghe thấy Triệu Khách nói: “Cũng may, cũng may, cũng may trong nhà có một bảo bối!”

Ngày hôm sau, lúc Triệu Khách rời khỏi Đại Hạ đỉnh, ánh mặt trời bên ngoài biệt thự chiếu vào khuôn mặt Triệu Khách, đôi mắt thâm quầng, cả người gầy đi trông thấy.

Đôi chân Triệu Khách như là con cua tinh chuyển thế, hai đùi hận không thể đi ngang.

Bình Luận (0)
Comment