Lúc này Triệu Khách mới đột nhiên hiểu rõ, cái gì gọi là “mệt mỏi không yêu”.
Hắn chắp hai tay lại với nhau, đặt ở trước ngực đón ánh nắng trên đỉnh đầu mặc niệm: “A di đà Phật, còn sống! Thật tốt.”
Hắn lấy ra hai cái Bánh bao hoàng kim dược từ trong sách tem, sau khi ăn hết mới khôi phục chút tinh thần.
Trong hiện thực đã qua hai ngày, đoàn đội đã thành lập xong, không ngoài dự đoán, trong thế công cường thế từng lần một của Cơ Vô Tuế, hắn bị ép lấy cái tên đầy sỉ nhục Cơm chùa quân này.
Nguyên nhân không có gì khác, ai bảo hắn bò ra từ trong quan tài chứ.
Thật ra Triệu Khách rất muốn kiên trì thêm nữa, nhưng một trận kích tình qua đi, Triệu Khách hoảng sợ nhìn Cơ Vô Tuế lại duỗi ma trảo về phía huynh đệ của mình.
Lúc ấy Triệu Khách sợ thật, rõ ràng đã nói trước mình muốn làm gì thì làm, nhưng đến hiện tại Triệu Khách cảm thấy hắn bị Cơ Vô Tuế muốn làm gì thì làm.
Triệu Khách lắc đầu, sau khi ăn bốn cái Bánh bao hoàng kim dược, mới cảm giác được trong cái đầu trống rỗng bắt đầu có thể tập trung tinh thần.
Đoàn đội đã thành lập, nhưng cũng không phải tiếp theo hắn không có việc gì phải làm, sau khi Triệu Khách cẩn thận suy nghĩ một lúc, chuẩn bị tiến vào Quỷ thị lần nữa.
Đúng lúc này, Triệu Khách lại phát hiện trên bàn có thêm một thứ.
Một bức thư và một túi văn kiện được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, có vẻ để lại cho hắn xem.
Triệu Khách cảnh giác quan sát, hắn cầm bức thư lên phát hiện là Hà Toàn Thuận để lại.
Thấy thế, Triệu Khách không khỏi nhướn mày đặt bức thư sang một bên, mở túi tài liệu ra.
Một phần giấy báo và một tờ giấy chứng nhận bất động sản bị Triệu Khách lấy ra.
Triệu Khách phát hiện tên trên giấy chứng nhận bất động sản đã đổi thành ba chữ Vương Cẩu Tử.
Điều buồn cười nhất là, phía sau giấy chứng nhận bất động sản lại còn bổ sung một chiếc thẻ căn cước và một quyển hộ khẩu, lại làm theo dáng vẻ bên ngoài của hắn.
Giấy chứng nhận và hộ khẩu đều có hiệu quả thật, e rằng Hà Toàn Thuận cũng phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ vì điều này.
Nhưng hắn ta làm những cái này cho hắn làm gì?
Trong lúc hoang mang, Triệu Khách mở tờ giấy báo ra vẻ mặt trở nên ảm đạm.
Chỉ thấy có một tin tức leo lên đầu đề của tờ báo: “Ông trùm châu báu gặp tai nạn xe cộ không may tử vong”.
Phía dưới còn có một bức ảnh, không phải ai khác chính là Hà Toàn Thuận.
Kết quả này, trong lòng Triệu Khách đã sớm có đoán trước.
Từ sau khi tiễn Diệu Diệu đi, Hà Toàn Thuận đã hoàn toàn mất hết động lực giãy giụa tìm đường sống trong không gian khủng bố.
Điều này đáng sợ hơn bất kỳ điều gì.
Nếu ở trong hiện thực đều là cảnh thái bình ca múa tưng bừng, nhiều nhất cũng chỉ làm tên phá của.
Nhưng một khi đã mất đi động lực giãy giụa ở trong không gian khủng bố, sẽ như chiếc thuyền nhỏ chìm sâu vào vòng xoáy đã mất đi cánh buồm duy nhất có thể mượn lực, trong khoảnh khắc sẽ thịt nát xương tan.
Sau khi Triệu Khách mở lá thư ra, phát hiện bên trên là di ngôn của Hà Toàn Thuận, dường như trước khi hắn ta tiến vào không gian khủng bố đã có dự cảm.
Nội dung phía trên rất đơn giản, không liên quan đến bất kỳ việc của người đưa thư gì.
Chỉ nói đơn giản việc sang tên biệt thự, còn có trong tủ bảo hiểm của biệt thự cất giấu một khoản tiền mặt, chuẩn bị bất cứ tình huống nào cho hắn.
Sau khi hắn ta chết tất cả sản nghiệp của châu báu Hanh thị sẽ nhanh chóng phân tán, trong thời gian ngắn nhất dựa vào cách thức quỹ ngân sách để quyên cho xã hội.
Cuối cùng khiến châu báu Hanh thị hoàn toàn biến mất, đừng ai nghĩ dựa vào manh mối châu báu Hanh thị để tra tìm ghi chép giao dịch căn biệt thự này.
Đây cũng là một chuyện cuối cùng mà Hà Toàn Thuận có thể giúp Triệu Khách.
Phía sau tờ giấy viết thư, Triệu Khách thấy Hà Toàn Thuận việt chữ “mệt mỏi” thật to ở phía trên.
Nhìn chữ này, Triệu Khách có thể cảm nhận được sự giãy giụa sau cùng trong lòng Hà Toàn Thuận.
Người ngoài nhìn vào, một tháng qua Hà Toàn Thuận chỉ sống như người bình thường ở trong hiện thực.
Nhưng trên thực tế trong một tháng qua, có lẽ hắn ta đã trải qua một hoặc hai không gian khủng bố.
Thế giới dài dằng dặc, nguy hiểm, không biết, kiềm chế, lại tràn đầy âm mưu và phản bội.
Một lần, hai lần, cho đến khi chết.
Đây là một vực sâu không đáy, như kỵ sĩ giết chết ác long.
Sau khi có người giết chết cự long sẽ biến thành một đầu ác long mới, có người lựa chọn tự lưu đày, nhưng có rất ít người có thể kiên trì từng bước một.
Hà Toàn Thuận lựa chọn như vậy, Triệu Khách cũng không cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn thấy tiếc hận, một vị còn có thể được gọi là người quen cũ lại biến mất như vậy.
Triệu Khách chỉnh đốn lại tâm trạng, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Lựa chọn thế nào là quyết định của Hà Toàn Thuận, hắn có thể đồng tình nhưng tuyệt đối không thể thấy đáng thương.
Triệu Khách xoay người tiến vào Quỷ thị, ngày mai sẽ bắt đầu tranh bá, trước lúc đó Triệu Khách cần phải xử lý rất nhiều việc lung tung rối loạn.
Lúc Triệu Khách tìm đến Dương Vạn Tài, Dương Vạn Tài đã ngạc nhiên nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới.
“Ngươi…”
Dương Vạn Tài cố nén ý cười, sao lại không nhận ra trạng thái này của Triệu Khách như vừa tham gia một thịch tiệc hải thiên, hư thận.