Sau khi im lặng một lúc Hồng bà bà lại nói: “Nếu lần sau đến vẫn không có tin tức của Lạc Nữ, để hắn đưa đầu của mình đến đây.”
“Vâng!”
Mặc Cúc ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận rời khỏi phòng.
Nhìn Mặc Cúc rời đi, một mình Hồng bà bà ngồi ngay ngắn trên cái ghế thuộc về nàng, ánh mắt xuyên qua mặt kính thủy tinh trước mặt có thể thu hết Quỷ thị vào trong tầm mắt.
Nàng như một vị Đế vương quân lĩnh thiên hạ, nhìn xuống từ vòm trời.
Đôi mắt đục ngầu trên khuôn mặt thật thà thỉnh thoảng lấp lóe tia sáng, giống như một bàn cờ lớn do chính tay nàng nhanh chóng bố trí thành hình.
“Bà bà.”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp lặng yên truyền đến từ nơi không xa sau lưng Hồng bà bà, một bóng dáng mơ hồ ẩn nấp sau vương tọa.
Hồng bà bà không quay đầu lại, chỉ thuận miệng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Ngài yên tâm, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Giọng nói trong bóng dáng tràn đầy tự tin nhưng lại trong trẻo êm tai, giọng nói này như tiếng của thiên nhiên, ngay cả tiếng nói cũng rung động lòng người như thế.
“Cẩn thận một chút! Không nên xem thường hắn.”
“Hắn? Ngài nói là…”
Trong lúc bóng dáng do dự, giọng nói của Hồng bà bà đột nhiên trở nên không nhịn được, một đôi mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng như con kền kền nhìn chằm chằm vào con mồi, xoay đầu lại từ trên vương toạ.
“Ngươi biết ta đang nói ai, mặc dù ngươi là người thừa kế được ta lựa chọn, nhưng nếu ngươi không tranh nổi với hắn, ta sẽ đích thân xóa bỏ tất cả của ngươi.
Bóng dáng không nói gì cũng không nói ra lời, thân thể trốn trong bóng tối chịu áp lực lớn lao, điều này khiến nàng hiểu sự kiên nhẫn của sư phụ đã đến cực hạn.
“Xuống dưới chuẩn bị đi.”
Hồng bà bà vô lực xua tay, xoay người lại khép hờ ánh mắt, dường như lời nói vừa rồi đã tiêu hao chút sức lực ít ỏi của nàng.
Nhìn bóng lưng trên vương tọa, nữ nhân trong bóng tối khẽ cắn môi, cùi đầu cẩn thận lui xuống.
Cho đến khi nữ nhân hoàn toàn rời đi, cuối cùng trên khuôn mặt không có biểu cảm của Hồng bà bà mới có mấy phần khí sắc của người sống, nàng quay người đi đến gian phòng bên cạnh.
Đẩy cửa ra, băng tuyết đầy trời ở sau cánh cửa diễn tấu lên khuôn mặt của nàng.
Nhưng nàng không đi vào, ánh mắt áy náy nhìn chằm chằm nơi cao ở trước mặt, tự nhủ: “Lão đầu tử, ngươi có trách ta không?”
Ở một chỗ khác, Triệu Khách lại quay về Đại Hạ đỉnh, hắn ngẩng đầu thấy Cơ Vô Tuế đứng trước ban công, một tay cầm táo cũng đưa mắt nhìn về phía hắn.
Tâm trạng của Triệu Khách rất phức tạp, hai ba bước nhảy lên ban công, đưa tay ôm eo Cơ Vô Tuế.
Hai người không hề nói chuyện với nhau, dường như bọn họ vẫn chưa nghĩ kỹ nên dùng cách thế nào để từ biệt đối phương.
Lần này từ biệt có lẽ sẽ không gặp lại nữa, có lẽ hắn sẽ sống một mình cả đời giống lão đầu tử, có lẽ hắn sẽ chết trận trong lần tranh bá này, cứ vậy kết thúc.
Có lẽ…
Triệu Khách nghĩ đến rất nhiều thứ, trong đầu rối bời không biết nên diễn tả như thế nào.
Ở dưới lầu, Gia Ngọc đuổi theo Mạt Lỵ, vẻ mặt Mạt Lỵ cầu xin hét chói tai, tiếng cười của Gia Ngọc giống như ma vương, điều này khiến Triệu Khách khó khăn lắm mới sắp xếp lại suy nghĩ, bỗng chốc bị đánh lung tung lộn xộn.
“Hai người các ngươi làm loạn đủ chưa, xéo đi, nếu không đánh mông các ngươi nở hoa.”
Khuôn mặt Triệu Khách đen xì quát lên, gầm hét, khuôn mặt nhỏ đầy vui sướng của Gia Ngọc thay đổi, lập tức kéo tai Mạt Lỵ xám xịt trở về.
Ngay cả Thuỷ Lộc ở trong dược điền bên cạnh cũng rất biết điều đi tìm gốc cây già đánh cờ.
Về phần Camilleri và Heo mập, hai người đã sớm bị Triệu Khách thả ra khỏi Đại Hạ đỉnh, đi chuẩn bị những điều cuối cùng.
Cho đến khi người xung quanh đi hết, trong đầu Triệu Khách vẫn trống rỗng, quay đầu thấy Cơ Vô Tuế đang che miệng cười.
Thấy thế, Triệu Khách đột nhiên giơ nắm đấm lên nện vào bảng gỗ, bàn tay lớn ôm Cơ Vô Tuế vào trong ngực, quát: “Ít nhất trong khoảng thời gian này ngươi vẫn là nữ nhân của lão tử!”
Cơ Vô Tuế ngạc nhiên, trên khuôn mặt khuynh thành tuyệt đại xuất hiện một vòng ửng đỏ, nàng không phản kháng, lẳng lặng rúc đầu vào ngực Triệu Khách.
Nhìn hai người Triệu Khách lại tiến vào quan tài đỏ thẫm, mí mắt của Thuỷ Lộc cách đó không xa không ngừng nhảy lên, ôm bụng của mình, xoay người chạy vào chỗ sâu trong Đại Hạ đỉnh, nói thầm: “Ngươi không biết xấu hổ, lão tử còn muốn mạng.”
“Soạt…”
Từng lớp sóng biển quét về phía bờ cát, dấu chân nông sâu không đồng nhất dần bị bọt nước gột rửa xóa đi dấu chân.
Đèn đuốc lộng lẫy sau lưng lại khiến buổi đêm ở Tam Á càng có sức sống hơn ban ngày.
Trong quán bar trên bờ cát, một ca sĩ trẻ tuổi đang hát một bài “Vong tình thủy” thâm tình.
Bên cạnh bãi cát, một nam nhân đưa tay kéo một nữ nhân mặc đồ đỏ, như một cặp tình nhân bình thường dạo bước trên bờ cát.
Triệu Khách cúi đầu nhặt một con ốc biển từ trong bãi cát dưới chân, dùng Nhiếp nguyên thủ dọn dẹp sạch sẽ hạt cát trong ốc biển.
“Trong truyền thuyết, tương truyền ốc biển là máy hát của biển lớn, trí nhớ của con người đều lắp đặt ở bên trong, ta không biết có phải thật không.”
Triệu Khách nói chuyện, quay người đưa ốc biển trên tay cho Cơ Vô Tuế bên cạnh.