Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2134 - Chương 2134 - Tranh Bá Bắt Đầu

Chương 2134 - Tranh bá bắt đầu
Chương 2134 - Tranh bá bắt đầu

Cơ Vô Tuế nhìn ốc biển trên tay, lại nhìn Triệu Khách, yên lặng cất ốc biển đi, trên khuôn mặt cũng không có vẻ buồn bã và đau khổ.

Nhưng nàng rất nghiêm túc nhìn Triệu Khách trước mắt, vì nàng cũng không biết trong tương lai còn có cơ hội gặp lại hắn hay không.

Hoặc là lần sau gặp được hắn, nam nhân trước mặt đã biến thành một lão đầu tử đi lại tập tễnh.

“Bảo trọng.”

Cơ Vô Tuế ngẩng đầu, chiếc quan tài đỏ thẫm kia phá vỡ hư không, xuất hiện sau lưng Cơ Vô Tuế.

Triệu Khách vẫy tay.

Lúc Cơ Vô Tuế nói ra hai chữ này, trong đầu hắn nghĩ đến rất nhiều cách thức tạm biệt khác nhau nhưng cuối cùng cách tạm biệt của hai người lại bình thản lạ thường.

Không có gào khóc buồn bã, không có thê lương bi thương như Ngưu Lang Chức Nữ, chỉ nhìn nhau mỉm cười, bình tĩnh như chia ly trong giang hồ.

Cũng như thi nhân Milan Kundera đã nói: “Đây là một thế giới thịnh hành chia ly, nhưng chúng ta lại không hiểu cách tạm biệt.”

Quan tài đỏ thẫm lại đóng kín, ánh mắt hai người xuyên qua khe hở quan tài dần đóng lại, vội vàng nhìn nhau.

Thời gian như đảo ngược lại ngày hắn khiêng chiếc quan tài này ra khỏi Trường Bạch sơn.

Núi trắng tuyết bay, thấy một lần nhớ cả đời.

Có lẽ đến khoảnh khắc nước mắt lăn xuống theo khóe mắt của hai người, mới hiểu được trong lòng có một loại đau nhói như thế nào.

Một đốm đỏ xông lên trời sao từ bờ biển, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

Nàng đã đi!

Triệu Khách ngồi một mình trên bờ cát, bên tai nghe tiếng ca bài Vong tình thủy trong quán bar không xa, ngồi ngây ngốc một mình đến khi trời sáng.

Cho đến khi ánh nắng tờ mờ hiện ra trên đường ven biển, ánh mặt trời màu vỏ quýt chiếu vào trên người Triệu Khách như quét sạch sẽ vẻ u ám trên người Triệu Khách, khiến thân thể Triệu Khách tuôn ra sức sống phồn vinh.

Trong con mắt đen trắng rõ ràng không khỏi bốc cháy lên một ngọn lửa nóng rực.

Hắn đứng dậy từ trên bờ cát, ngửa mặt mỉm cười với bầu trời.

Hắn không phải Hà Toàn Thuận, cũng không phải Tề Lượng.

Hắn là Triệu Khách, đã không lựa chọn đắm chìm trong bóng đêm, vậy cũng không đánh mất ý chí chiến đấu trong lúc mờ mịt, vì còn có càng nhiều chuyện hơn đang chờ đợi hắn.

Cơ Vô Tuế rời đi không chỉ không khiến hắn sa sút tinh thần, ngược lại ngọn lửa trong lồng ngực Triệu Khách càng ngày càng tràn đầy.

Bởi vì hắn muốn đi xem thử, rốt cuộc thành đạo mà Cơ Vô Tuế nhắc đến là một phương thế giới như thế nào.

Triệu Khách xoay người rời khỏi bãi cát, đồng thời thông qua máu của Heo mập thông báo hắn ta và Camilleri đến tập hợp.

Sau khi trở lại biệt thự, Vương Ma Tử cũng đi ra từ trong Quỷ thị, cộng thêm thả ra Ải Cước Hổ từ trong bình, người trong đoàn đội của Triệu Khách đã tập trung đầy đủ.

“Này, Ma Tử, đoàn trưởng bị sao thế.”

Thân thể Ải Cước Hổ lơ lửng rơi xuống bên cạnh Vương Ma Tử, liếc nhìn Triệu Khách mỉm cười ngồi ở bên cạnh, khẽ hỏi.

Hắn ta luôn cảm thấy hình như Triệu Khách bị cái gì đó kích thích.

Đừng nói hắn ta, đám người Heo mập ngồi bên cạnh cũng nghĩ giống vậy, đều lo lắng cho Triệu Khách.

Đôi mắt Heo mập liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, còn chưa đến năm phút nữa là bắt đầu thi đấu tranh bá.

Bọn họ đã nhận được tiếng nhắc nhở do sách tem truyền ra, nhưng đến tận bây giờ Triệu Khách vẫn chưa từng nói một câu nào.

“Đoàn trưởng, ngươi đang suy nghĩ điều gì đấy?”

Cuối cùng Heo mập không chịu nổi, mở miệng dò hỏi Triệu Khách.

Đối mặt với câu hỏi của Heo mập, Triệu Khách chỉ đưa mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, cho đến khi kim giây trong đồng hồ bắt đầu tí tách sắp đi đến phương hướng 12 giờ.

Ánh mắt Triệu Khách trở nên nóng rực hưng phấn, giơ bàn tay lên, quay đầu đưa mắt nhìn về phía mỗi một người đang ngồi: “Chuẩn bị xong chưa.”

Đám người Heo mập ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra.

Bọn họ liếc nhìn nhau đứng lên từ trên ghế sofa, đưa tay đặt trên mu bàn tay của Triệu Khách, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt mỗi người tràn đầy ý chí chiến đấu.

Bọn họ hiểu rất rõ, có lẽ sau trận tranh bá này bọn họ sẽ có người vĩnh viễn biến mất khỏi đội ngũ.

Nhưng từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ không tiếp tục một mình nữa, sau lưng bọn họ có đồng đội đáng tin đang chống đỡ sự can đảm cho bọn họ.

Ít nhất, trước khi đồng bạn bên cạnh biến mất, bọn họ tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ lùi bước nào.

Đồng thanh kêu lên: “Chuẩn bị xong!”

“Vậy… Giết thật sạch sẽ!”

Trong giọng nói của Triệu Khách đã không kìm nén được sự hưng phấn, ý chí chiến đấu cường đại như muốn trào ra từ trong lồng ngực của hắn, lây nhiễm mỗi một thành viên ở đây.

Lúc này, ngọn lửa trong lồng ngực Triệu Khách không chỉ chiếu sáng lòng tin của toàn bộ đội ngũ, càng khiến mọi người coi hắn là người đáng tin cậy trong đoàn đội.

“Giết!”

Theo tiếng gào thét gọn gàng, đám người Triệu Khách đồng thời nhận được tiếng nhắc nhở đến từ sách tem.

Khác với cách tiến vào không gian khủng bố bình thường, cùng lúc tất cả mọi người nhận được nhắc nhở, không gian trước mặt như bị một đôi tay vô hình xé ra, một lỗ đen thật lớn xuất hiện trước mắt đám người Triệu Khách.

Triệu Khách thu Ải Cước Hổ vào cái bình, lao thẳng một bước vào trong vết rách.

Đám người Heo mập sau lưng như binh lính đi theo Triệu Khách, cùng Triệu Khách biến mất ở sâu trong vết rách.

Bình Luận (0)
Comment