Lúc này chỉ một bữa cơm đã khiến Bàn Tử đột nhiên có cảm giác bị lật đổ thường thức, trong lòng lại thấy tiếc hận không thể đến sớm hơn một bước.
Sau khi ăn bữa cơm này, lúc rời khỏi nhà Bảo Vũ lại kín đáo đưa 200 tệ cho Bảo Vũ.
Đương nhiên, Bảo Vũ cũng đưa cho Bàn Tử một bình tương đậu cà vỏ coi như một món quà, vài ngày sau bình tương đậu cà vỏ này đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên mạng, nhưng để sau hãy nói những chuyện này.
Lúc này ở một đỉnh núi khác, một chiếc xe buýt đang đi vòng quanh đi núi vào chỗ sâu hơn, một mình Triệu Khách ngồi ở ghế cuối cùng của xe buýt, cơ thể hơi gầy phối hợp với đồ ngủ màu xanh nhạt, ngồi ở nơi đó không hề nổi bật.
Nhưng dù là như vậy, khi mặt trời chiếu lên người Triệu Khách, làn da lộ ra ngoài quần áo ngủ vẫn cho người ta một cảm giác hấp dẫn đặc biệt, rất lộng lẫy, rất trắng trẻo, khuôn mặt gầy gò có vẻ bừng bừng sức sống ở dưới ánh mặt trời, có cảm giác chói lọi.
Trải qua sự nuôi dưỡng của Thạch nhũ âm tinh, sinh mệnh lực phong phú trong cơ thể Triệu Khách khiến hắn cho cảm giác thay da đổi thịt.
Trước đó ở không gian khủng bố, hắn còn trong dáng vẻ Trần Tứ Hỉ cho nên không nhận ra, chờ sau khi rời khỏi không gian khủng bố, khôi phục dáng vẻ ban đầu, sự thay đổi trên mặt vẻ ngoài dần rõ ràng hơn.
Thỉnh thoảng có mấy tiểu cô nương kết bạn đi du lịch sẽ quay lại nhìn một chút, hoặc là cố ý cầm điện thoại giả vờ selfie, cũng chụp Triệu Khách vào trong đó.
Nhưng dù là như thế, không ai dám đi lên bắt chuyện với Triệu Khách, bởi vì trong lúc vô hình hũ tro cốt màu đen trong tay Triệu Khách đã giúp Triệu Khách từ chối những người xa lạ muốn kết bạn đó.
Trên tay trái Triệu Khách đeo một chuỗi Phật châu, dường như sau khi thấm máu của mình, chuỗi Phật châu này càng lộng lẫy, càng trong suốt hơn lúc hắn vừa lấy được, không nhận ra chất liệu nhưng nhìn từ một lớp dầu bao trùm ở bên trên, đã có rất nhiều năm tháng rồi.
Nghĩ đến lần này trở về từ cõi chết, Triệu Khách lập tức cảm thấy may mắn và hoảng sợ, mỗi một lần nhớ lại cảm giác bản thân bị rút ra từng đốt xương sống, khóe miệng Triệu Khách không nhịn được run rẩy một chút, vô thức sờ cổ của mình, tuy thương thế đã khôi phục nhưng không biết vì sao trên cổ còn có một dấu răng màu đủ, dù làm thế nào cũng không biến mất được.
Cũng may có chuỗi Phật châu này, nếu không hắn chết chắc, nhưng điều khiến Triệu Khách thấy kỳ quái là, vẫn không thể thu Phật châu vào trong sách tem.
Nhưng vẫn có thể đeo ở trên người, cầm trên tay thưởng thức, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng thủy tinh va chạm, nghe rất trong trẻo.
Mặc dù Thiên Miêu trại là một khu vực tứ tượng, nhưng cũng không thích hợp để hắn tu luyện Nhiếp nguyên thủ ở trong Vạn thực sách, Triệu Khách dự định đón xe đến chỗ khác xem thử.
Về phần hũ tro cốt màu đen ở trong tay, bởi vì chưa mở ra cho nên không thể chuyển hóa vào trong sách tem.
Triệu Khách định tìm một chỗ vắng người lại mở ra, hắn có dự cảm, lần này hắn chắc chắn có thu hoạch không nhỏ ở trong hũ tro cốt.
Lúc này xe buýt sắp chạy đến phía trước một thôn làng, chỉ thấy xe chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, Triệu Khách cau mày nhìn từng người đi lên.
“Không! Mụ mụ, ta không muốn lên xe!”
Một nữ nhân lôi kéo một nữ hài bảy tám tuổi, chỉ thấy nữ hài sống chết không chịu lên xe, nữ nhân ngoài ba mươi, hình như trong nhà có đám tang, trên người còn đeo băng hiếu, một lão nhân đứng sau lưng nữ nhân, thoạt nhìn người này đã hơn 80, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt khô gầy, vẻ mặt hiền lành kéo tay tiểu nữ hài.
Hài tử này vừa khóc vừa gào sống chết không chịu lên xe, vẻ mặt nữ nhân hơi không nhịn được, nghiêm nghị trách mắng: “Còn không nghe lời, mụ mụ đánh đấy!”
Nào biết được hài tử càng khóc ghê hơn, quay đầu nói với lão nhân đứng sau lưng: “Gia gia, ta không muốn lên xe.”
Lúc đầu Triệu Khách không để ý đến, tưởng chỉ là trẻ con khóc lóc bình thường, nhưng lúc này nam nhân ngồi phía trước Triệu Khách hơi mất kiên nhẫn, mở cửa sổ ra quát: “Các ngươi có lên không, cả xe chỉ chờ hai người các ngươi thôi.”
Nghe được câu này, Triệu Khách cau mày lập tức cảm thấy ngạc nhiên, một lần nữa quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lần này nhắm mắt trái lại, mắt phải nhìn ra ngoài, vẻ mặt Triệu Khách trở nên kỳ quái.
“Này, các ngươi lên xe không?”
Tài xế chờ đến mất kiên nhẫn, nhưng tiểu nữ hài này vẫn kiên trì không chịu lên xe, ngồi xổm trên mặt đất vừa khóc vừa gào khiến người trên xe đều cau mày, trong lòng cảm thấy nếu trên xe có thêm một hài tử như vậy sẽ rất đáng ghét.
Đặc biệt một nam nhân đầu trọc khoảng bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh cửa sổ, trên tay còn có hình xăm, không nhịn được nói: “Muốn lên thì nhanh lên, không lên thì xéo nhanh, đừng kéo dài thời gian.”
Mụ mụ của nữ hài thấy thế cũng hơi xấu hổ, chỉ có thể lắc đầu với tài xế nói: “Chúng ta đợi chuyến tiếp theo.”
“Nói sớm đi!”
Tài xế tỏ ra không vui đóng cửa xe lại, nhưng còn chưa kịp sang số đã thấy Triệu Khách bước nhanh tới từ hàng ghế sau, một tay ôm hũ tro cốt, lạnh lùng nói: “Ta xuống xe!”
“Nhanh nhanh nhanh, còn chưa xong nữa.”