Thật ra ở lại cũng được coi là một lựa chọn tốt, từ bỏ nhiệm vụ chính tuyến, chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, e rằng tốc độ thu thập tích điểm chưa chắc đã chậm hơn hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến bao nhiêu.
Đặc biệt tỉ lệ hoàn thành này khiến Triệu Khách cảm giác được, nếu chuyên tâm đi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh biết đâu sẽ có thu hoạch kinh người.
Nhưng mục đích chủ yếu của Triệu Khách là Tứ tượng thiên cực châu, khó khăn lắm mới gặp một tên làm càn làm bậy như Miêu Đạo Nhất, sao Triệu Khách có thể buông tha.
Thấy Triệu Khách từ chối, trên mặt Liễu Hồng Tài không khỏi lộ ra vẻ tiếc hận.
Hắn ta vẫy tay để quản gia sau lưng lấy ra một khối vàng và chút bạc đưa cho Triệu Khách, những cái này là chút tấm lòng thành của Liễu Hồng Tài.
Đương nhiên Triệu Khách sẽ không khách sáo, sau khi cất những thứ này lại nói tạm biệt với Liễu Hồng Tài.
Về phần Miêu Đạo Nhất, sau khi vào thanh tên này đã sớm mất bóng dáng.
“Đoàn trưởng, ngươi nói xem có phải tên này cố ý cắt đuôi chúng ta, muốn chuồn đi một mình không?”
Heo mập nhìn đám người trong thành, không khỏi lo lắng nói với Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách rất quyết đoán trả lời: “Không đâu!”
“Vì sao?” Heo mập nhìn Triệu Khách.
Đối với điều này, Triệu Khách lại mỉm cười nói: “Hắc hắc, ít nhất trước khi hắn cảm thấy có thể đấu thắng ta, e rằng hắn sẽ không dễ dàng bỏ lại ta.”
Miêu Đạo Nhất giống tất cả những thanh niên khác, đều có cá tính không chịu thua.
Triệu Khách cũng coi trọng điểm này mới có thể ngoài miệng không ngừng nói lung tung, nhưng mỗi lần đều cố ý thua hắn ta.
Có lẽ trong lòng Miêu Đạo Nhất cũng buồn bực không biết làm sao, lại không thể làm gì hắn.
Lúc này quyết đoán rời đi, sao trong lòng tiểu tử Miêu Đạo Nhất này có thể cam tâm được.
“Nhưng lúc này hắn đi đâu?”
“Hừ hừ, còn có thể đi đâu nữa, đương nhiên là đi gặp tiểu tình nhân của hắn, a, không đúng, tuổi tác yêu quái khá lớn, chắc là… Lão tình nhân cấp bậc nãi nãi.”
Đôi mắt Triệu Khách nhìn lên bầu trời, phía trên tòa Yên thành này bao phủ đủ loại khí tràng, vừa đen vừa trắng, có đỏ có xanh.
Đây như một cây kẹo bông gòn màu sắc sặc sỡ, bao phủ phía trên Yên thành rộng lớn như vậy.
E rằng nơi này yêu quái cũng tốt, người thật cũng được, cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn.
Sau khi Triệu Khách dẫn theo Heo mập rời khỏi thương đội, tìm một hẻm nhỏ vắng vẻ nhanh chóng trốn vào trong Đại Hạ đỉnh.
Liên quan đến việc của Miêu Đạo Nhất, Triệu Khách cảm thấy vẫn nên tìm lão gia hỏa Thuỷ Lộc xác nhận một chút thì tốt hơn.
Lúc Triệu Khách gọi Thuỷ Lộc hỏi thăm về Toàn Chân giáo và Miêu Đạo Nhất.
“Miêu Đạo Nhất, ta nhớ hình như hắn là tứ đại đệ tử, hơn nữa hai lần chấp chưởng Toàn Chân giáo, chỉ có điều ghi chép liên quan đến hắn quá ít.”
Nhắc đến Miêu Đạo Nhất, vẻ mặt Thuỷ Lộc như đang trầm tư suy nghĩ, tìm kiếm tin tức liên quan đến Miêu Đạo Nhất.
Lại nói, thật ra Miêu Đạo Nhất cũng không phải đệ tử bình thường.
Hơn nữa không chỉ một lần, trong lịch sử Toàn Chân giáo đây là người trâu bò duy nhất hai lần chấp chưởng Toàn Chân giáo.
Nhưng lịch sử Toàn Chân giáo trong khoảng thời gian Nguyên triều này lại ghi chép rất mơ hồ.
Đầu tiên là vì Khâu Xử Cơ, vầng sáng của hắn ta quá lớn như một dãy núi không cách nào vượt qua.
Mặc dù trong những chưởng giáo sau đó có năng lực của Khâu Xử Cơ, cũng chưa chắc có được cơ duyên của Khâu Xử Cơ.
Huống hồ sau Khâu Xử Cơ, trong ba lần biện luận Phật đạo của Nguyên triều, Toàn Chân giáo hoàn toàn là kết cục thảm bại.
Điều này khiến rất nhiều đạo điển bị thiêu hủy, đạo quan bị xâm chiếm, thậm chí rất nhiều đạo sĩ đều bị ép buộc bỏ đạo theo Phật.
Có thể thấy, trong khoảng thời gian này Toàn Chân giáo hỗn loạn như thế nào.
“Ừm, chỉ là Miêu Đạo Nhất rất mạnh, ta nhớ đến cuối thời nhà Nguyên cũng vì có hắn chủ trì, mới có thể khiến Toàn Chân giáo phát triển một lần nữa.”
Thuỷ Lộc rất nghiêm túc nhớ lại một vài ghi chép lẻ tẻ liên quan đến Miêu Đạo Nhất, nhưng tư liệu cho ra thật sự quá ít.
Huống hồ, Thuỷ Lộc ngoại trừ tu luyện cũng là dưỡng sinh, hắn ta không hề cảm thấy hứng thú với những lịch sử này.
Dù sao trong quan điểm của Thuỷ Lộc, mình còn sống cũng là lịch sử, cần gì nhìn chuyện đã qua.
Sau khi biết được đại khái tình hình từ chỗ Thuỷ Lộc, Triệu Khách rời khỏi Đại Hạ đỉnh.
Tuy biết được không nhiều, nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy vui mừng là tên Miêu Đạo Nhất làm càn làm bậy này đúng như suy đoán của hắn, cũng không phải là đệ tử bình thường.
Nếu là một đệ tử bình thường, sao lại giao thứ quý giá như Định quang châu cho hắn ta chứ.
Nhưng ta nên làm như thế nào mới có thể đặt được Định quang châu từ trên tay tên này?
Ánh mắt Triệu Khách lấp lóe suy nghĩ, cùng lúc lấy được Định quang châu, hắn cũng phải dựa vào Miêu Đạo Nhất biết được tin tức liên quan đến một viên Kỳ nguyên cuối cùng.
Cứng rắn cướp đi?
Triệu Khách chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này, chưa nói đến mục tiêu quá lớn, cướp đoạt Định quang châu cũng sẽ khiến hắn hoàn toàn đứng về phía đối lập với Đạo gia, đây không phải điều mà Triệu Khách muốn thấy.