Sau khi Triệu Khách lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ, phát hiện trong sách tem còn có một nhắc nhở dành riêng cho hắn.
【 Nhắc nhở: Nếu ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh lần này, ngoại trừ Phật giáo, ngươi sẽ nhận được danh vọng cực cao trong tất cả trận doanh ở thế giới lần này. 】
Sau khi Triệu Khách tiếp nhận nhiệm vụ, hỏi Miêu Đạo Nhất: “Sao ngươi lại đến đây? Ta còn tưởng ngươi đã rời đi!”
Miêu Đạo Nhất trợn trắng mắt, lắc đầu nói: “Hôm nay không đi được, dường như cửa sông phía sau Yên thành bị giới nghiêm, nói muốn vận chuyển quân tư quan trọng, tạm thời không cho người tới gần.”
“Ngày mai thì sao?”
“Không biết.”
“Ngày kia thì sao?”
“Cũng không biết!”
“Tri Chu tinh đâu?”
“Ta sắp xếp nàng ở…”
Miêu Đạo Nhất nói được nửa câu đột nhiên bừng tỉnh vì mình nói lỡ lời, nổi giận đùng đùng quay đầu lại: “Chúng ta không có gì hết!”
Triệu Khách và Heo mập nhìn nhau, Triệu Khách híp mắt lại, vẻ mặt hài hước nói: “Chúng ta cũng không nói ngươi và nàng có cái gì?”
Triệu Khách nói xong, sải bước dẫn theo Heo mập đi về phía trước.
Thấy thế, Miêu Đạo Nhất nghiến răng đuổi theo sau lưng Triệu Khách, không ngừng giải thích: “Ngươi đừng đoán mò.”
“Ta không nghĩ cái gì hết.”
“Nhưng ta cảm thấy ngươi nghĩ rất nhiều.”
“Đó là vì ngươi nghĩ càng nhiều hơn.”
Ba người Triệu Khách vừa nói chuyện vừa tìm một khách điếm không tệ, sau khi tiện tay ném ra một hạt bạc vụn, Triệu Khách để lão bản khách điếm tìm một vị trí yên tĩnh gần cửa sổ cho bọn họ.
Lại chuẩn bị một số thịt rượu, tốt nhất càng nhiều càng tốt.
Cho đến khi ngồi vào bàn, Miêu Đạo Nhất vẫn nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Triệu Khách, hình như còn đang xoắn xuýt nghĩ xem có cần tiếp tục giải thích hay không.
Nếu không giải thích, đôi mắt như cười mà không phải cười của Triệu Khách luôn theo dõi hắn ta, dáng vẻ ta biết tất cả khiến Miêu Đạo Nhất hận không thể rút kiếm chém hắn một cái.
“Có một số việc, cần quyết đoán mà không quyết đoán chắc chắn hỗn loạn.”
Triệu Khách ý tứ sâu xa nhắc nhở.
“Ta biết, không cần ngươi nói!”
Miêu Đạo Nhất khoanh tay trước ngực, dáng vẻ không cần ngươi lo ngồi trước cửa sổ nhìn xuống.
Thấy thế, Triệu Khách cũng không nói thêm gì nữa, cầm chén rượu trên bàn lên chậm rãi uống một ngụm.
Hương vị rất tệ, cũng không biết lão bản đã pha thêm bao nhiêu nước.
Đúng lúc này, đầu bậc thang vang lên tiếng bước chân lên lầu cộp cộp cộp.
Triệu Khách khẽ nhúc nhích lông mày, nói thầm: “A, sao lại trùng hợp như vậy!”
Hai thanh niên mặc áo bào ngắn màu đỏ xanh đi tới từ dưới lầu, một người trong đó con ngươi không hề có thần vận, đôi mắt trống rỗng vô thần, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được người này hành động nhanh nhẹn hơn cả người thường, lại là một người mù lòa.
“Thật trùng hợp, chúng ta vừa đến Yên thành đã phát hiện ngươi ở đây.”
Lúc nói chuyện, hai người đi đến trước bàn không chút khách sáo ngồi xuống, còn gọi tiểu nhị lấy thêm hai bộ đồ ăn.
Miêu Đạo Nhất ngồi bên cạnh, ánh mắt đánh giá hai vị khách không mời trước mặt, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Triệu Khách.
Nhưng thấy Triệu Khách cũng không có ý giới thiệu với mình, Miêu Đạo Nhất cũng không hỏi nhiều nữa.
“Kích cỡ nơi này chỉ như hạt vừng, có thể gặp được hai người các ngươi đúng là trùng hợp!”
Có thể gặp những người dự bị hoặc là người đưa thư khác ở Yên thành, Triệu Khách không hề cảm thấy bất ngờ.
Dù sao nơi này là con đường quan trọng đến Đại đô, nơi hội tụ vật tư Trung Nguyên.
Nói cách khác, trên cơ bản phần lớn người đưa thư và người dự bị đều sẽ đi ngang qua nơi này.
Chỉ có điều hắn tiến vào Yên thành hơi hai giờ, Heo mập còn từng đánh một trận với hai tên hòa thượng trên phố xá sầm uất.
Tiếng động lớn như vậy chỉ dẫn tới hai người Hắc Trác, Thiên Dụ này, điều này thật sự trùng hợp.
Trong lời nói của Triệu Khách có hàm ý, dường như đang nghi ngờ từ lúc hắn đi vào Yên thành đã bị giám sát.
Đối với điều này, hai người Hắc Trác, Thiên Dụ chỉ cười một tiếng.
Hắc Trác nói: “Hắc hắc, lần này nhiều người tiến vào như vậy, ngươi bán rất nhiều vị trí lại không dẫn theo một người nào, biết những người khác bị lừa khổ đến mức nào không?”
Triệu Khách một hơi bán mười vé xe, nhưng vấn đề là Triệu Khách thu tiền xe, lại không dẫn theo một vị khách nào.
Đương nhiên những vị khách bỏ tiền này đã bị Dương Vạn Tài sắp xếp lên xe của hắn ta.
Sau khi những người dự bị khác phát hiện xung quanh mình có một đám người xa lạ vây quanh, tâm trạng vốn không vui vẻ.
Đặc biệt sau khi biết được tin tức những người xa lạ này tốn giá cao mới mua được vé xe, trong lòng những người dự bị này cũng có lòng muốn làm thịt Dương Vạn Tài.
“Các ngươi đến nói chuyện này? Nếu chỉ có vậy, các ngươi nói xong có thể đi.”
Triệu Khách không có ý muốn tiếp tục giao thiệp với hai người này, dù sau lưng hai người là tiên tri và hỗn loạn trong mười người đưa thư đứng đầu.
Nhưng điều này không có ý nghĩa gì với Triệu Khách.
Thấy Triệu Khách đã hạ lệnh đuổi khách, Hắc Trác và Thiên Dụ không nổi giận cũng không rời đi.
Hai người đưa mắt nhìn về phía Miêu Đạo Nhất, rất hứng thú đánh giá Miêu Đạo Nhất và ba thanh trường kiếm mà hắn ta vác sau lưng.
“Vị này là…”