Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2157 - Chương 2157 - Bến Đò Cướp Bảo (2)

Chương 2157 - Bến đò cướp bảo (2)
Chương 2157 - Bến đò cướp bảo (2)

“Đệ tử Toàn Chân giáo Miêu Đạo Nhất, còn chưa thỉnh giáo đại danh của hai vị sư huynh.” Miêu Đạo Nhất chủ động ôm quyền tự giới thiệu.

Sau khi nghe được ba chữ Toàn Chân giáo, dù là Thiên Dụ lòng dạ cực sâu cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.

Ở trong không gian khủng bố hiện tại, Toàn Chân giáo là huyền môn đứng đầu, lãnh tụ của tông giáo trong thiên hạ.

Nhưng ở trong mắt đám người đưa thư bọn họ, lại là độc dược sắp gặp xui xẻo, sợ có liên quan, tránh còn không kịp, nào biết Triệu Khách lại có liên quan với một tên đệ tử Toàn Chân giáo, thoạt nhìn quan hệ còn không bình thường.

Thiên Dụ lập tức nhíu mày, sau khi ôm quyền đáp lại đơn giản, đặt một bức thư ở trước mặt Triệu Khách.

“Hồng bà bà dặn dò muốn chúng ta phụ tá ngươi, nhưng ngươi không tin tưởng bọn ta cũng là bình thường, chuyện này ngươi tự nhìn đi, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi.”

Nói xong, Thiên Dụ nhanh chóng đứng lên dẫn theo Hắc Trác rời đi.

Toàn Chân giáo chắc chắn gặp xui xẻo, muốn nghịch thiên cải mệnh thật sự là nằm mơ.

Nơi đây lại là Yên thành rồng rắn hỗn tạp, loại người lộn xộn gì cũng có.

Hai người quyết đoán rời đi cũng là lo lắng liên quan đến Miêu Đạo Nhất, chẳng may xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì bị ép chung đội.

Hai người đã thấy loại tình huống này rất nhiều, tuy khả năng không lớn nhưng tuyệt đối không muốn vì nhỏ mất lớn.

Thấy hai người vội vàng rời đi, Miêu Đạo Nhất không vui nói: “Bọn họ cũng không phải yêu ma quỷ quái, sao gặp Đạo gia lại như gặp quỷ vậy?”

“Đừng để ý đến hai con dế nhũi này, chúng ta ăn điểm tâm xong lại tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.”

Triệu Khách nói xong mở lá thư trên bàn ra xem, không khỏi hơi nhíu mày.

Miêu Đạo Nhất ngồi bên cạnh đến gần xem thử, hắn ta lại không xem hiểu chữ nguyên thể.

“Ngươi biết lần này Nguyên quân áp tải cái gì không?”

Triệu Khách ngẩng đầu nhìn về phía Miêu Đạo Nhất, mặc dù Toàn Chân giáo liên tục thất bại hai lần trên biện luận Phật Đạo, nhưng Toàn Chân giáo vẫn có sức ảnh hưởng cự lớn trong dân gian.

Trước đó Miêu Đạo Nhất đi nghe ngóng tin tức phong tỏa cửa sông, chắc không chỉ biết việc Nguyên quân vận chuyển quân tư gì đó.

“Ây… Hình như là bảo vật tiền triều gì đó, ta cũng không biết cụ thể là gì, ngươi hỏi cái này làm gì.”

Miêu Đạo Nhất cũng không có hứng thú quá lớn với cái gọi là bảo vật, chỉ tò mò vì sao Triệu Khách đột nhiên hỏi điều này.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua xung quanh, khẽ nói: “Đêm nay sẽ có người tập kích đoạt bảo, ngươi có muốn cùng đi xem không!”

“Tập kích! Đây là đại tội diệt tộc, ai to gan như vậy.”

Đôi mặt Miêu Đạo Nhất trợn tròn, đây đúng là to gan lớn mật, cùng cấp với đại tội tạo phản.

“Một câu thôi, có đi không.”

Triệu Khách không có thiện cảm đặc biệt gì với Nguyên triều, huống hồ từ trong phong thư do Thiên Dụ để lại còn biết được, hình như bảo vật được áp tải lần này không phải thứ tầm thường.

Người tham gia vào ngoại trừ người đưa thư, e rằng còn có một nửa cao thủ trong Yên thành, đều đang đến đây vì bảo vật này.

Vốn Miêu Đạo Nhất không muốn liên quan, nguyên nhân lớn nhất khiến hắn ta nhanh chóng đến đây là hội hợp với sư phụ, sư huynh và chưởng giáo chân nhân nhà mình.

Nhưng lúc đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Triệu Khách, đến cùng Miêu Đạo Nhất vẫn có tâm tính thiếu niên, sao có thể chịu được việc thua kém Triệu Khách, hắn ta vỗ bàn đứng lên quát: “Đi, có gì ghê gớm đâu!”

Heo mập đang ôm móng heo gặm đến thơm ngon, nghe vậy hai tròng mắt trợn lên, dùng giọng nói chỉ có bản thân nghe được nói: “Tuổi trẻ!”

Theo bóng đêm tới gần, Yên thành lại có sức sống mới trong đêm tối, nơi này trên gần tái ngoại, dưới gần Trung Nguyên.

Thương đội tu tập, kỹ viện gánh hát san sát, chờ đến đêm từng chiếc đèn lông màu sắc rực rỡ tạo ra một vầng sáng muôn màu muôn vẻ trên bầu trời Yên thành.

Trên đường phố, ngoại trừ Hồ cơ xinh đẹp lẳng lơ, còn có mỹ nhân Giang Nam thanh tú uyển chuyển.

Trên đường giăng đèn kết hoa, tiếng động của đủ loại nhạc cụ phong tình truyền ra từ trong lầu viện.

“Đại gia, đến đây đi! Ngươi xem chỗ ta chơi rất vui!”

Một nữ tử dáng người đầy đặn để lộ ra nửa bộ ngực sữa của mình, thành công dụ dỗ một vị công tử trẻ tuổi cần bú sữa mẹ đi vào thanh lâu.

“Thế nhân thật ngu xuẩn, chỉ biết tình yêu nam nữ, kết quả chỉ có ba tấc đất vàng, uổng phí một đời làm người!”

Trên nóc nhà, vẻ mặt Miêu Đạo Nhất rất nghiêm túc, nhìn tình cảnh trong thanh lâu phía dưới chỉ thấy vô liêm sỉ.

Triệu Khách hơi híp mắt lại, thân thể nằm trên ngói bùn trên nóc nhà như đang chờ đợi cái gì đó.

Sau khi nghe được lời nói đau lòng nhức óc của Miêu Đạo Nhất, không khỏi mở miệng mắng lại: “Đời người vội vàng, phần lớn chỉ được sáu mươi, không ăn uống cá cược chơi gái mới gọi là uổng phí đời người!”

Miêu Đạo Nhất tức giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, đừng có dạy hư thế hệ sau, thật sự không biết sắc là lưỡi đao cạo xương sao, hại thận hại xương, chìm đắm trong đó sẽ chỉ thương thân.”

“Ha ha, ngươi không hiểu được ý của ta đâu!” Triệu Khách đứng bên cạnh trêu ghẹo.

Bình Luận (0)
Comment