Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2158 - Chương 2158 - Bến Đò Cướp Bảo (3)

Chương 2158 - Bến đò cướp bảo (3)
Chương 2158 - Bến đò cướp bảo (3)

“Lúc ta nhập môn phải học y trước, trong đó không thiếu việc liên quan đến bệnh không tiện nói ra của nam nữ, tất nhiên sẽ hiểu việc mây mưa.”

Nói xong, ánh mắt Miêu Đạo Nhất nhìn sang Triệu Khách, cười lạnh nói: “Hừ hừ, khuyên ngươi vẫn nên tiết chế nhiều hơn thì tốt hơn.”

“Cái gì?” Triệu Khách ngạc nhiên, một loại dự cảm không ổn lan ra.

Lại nghe Miêu Đạo Nhất chỉ eo Triệu Khách: “Ngươi bị thận hư!”

Triệu Khách: “…”

Heo mập đứng bên cạnh vểnh tai nghe, sau khi nghe được câu này ánh mắt sáng ngời, yên lặng giơ ngón tay cái cho Miêu Đạo Nhất.

Lúc hắn ta thấy Triệu Khách rời khỏi Đại Hạ đỉnh, cũng đã sắp bị lão tổ tông nhà mình ép khô rồi.

“Ta đi đại gia ngươi! Ngươi mới thận hư, cả nhà ngươi đều thận hư!”

Triệu Khách tức hổn hển mắng, nhưng Miêu Đạo Nhất cũng không tranh cãi điều gì, học theo ánh mắt của Triệu Khách lúc ban ngày, nhìn Triệu Khách với ánh mắt ta hiểu mà.

Điều này khiến Triệu Khách hơi phát điên, cảm thấy tên làm càn làm bậy này học hỏi quá nhanh.

Sau này hắn vẫn nên ngụy trang trước mặt hắn ta nhiều hơn, tránh việc chưa đạt được mục đích đã dạy dỗ ra một con tiểu hồ ly.

Lúc hai người nói chuyện, cửa sông ngoài thành lại đột nhiên truyền đến tiếng kèn chói tai, từ xa chỉ thấy một đám lửa dâng lên, lang nha cuồn cuộn, bay thẳng lên bầu trời.

“Đã bắt đầu rồi, đi thôi!”

Triệu Khách thấy thế vội vàng gọi Heo mập và Miêu Đạo Nhất, ba người như tuyệt thế cao thủ ở trong tiểu thuyết, giẫm lên ngói bùn trên nóc nhà, chỉ hai ba bước đã chạy tới gần bến đò.

Lúc ba người chạy tới bến đò, Triệu Khách kéo cánh tay của hai người không cho phép bọn họ đến gần nữa, mà trốn trong bụi cỏ đằng xa thờ ơ quan sát.

Chỉ thấy trong doanh trại bên bến đò lửa lớn ngút trời, một đoàn người mặc trang phục đi đêm, dựa vào ánh lửa lớn giết quên cả trời đất ở trong doanh.

“Đây là thực lực của Nguyên binh?”

Triệu Khách cẩn thận nhìn lên, lập tức thấy thất vọng.

Từ sau khi hắn vào Yên thành, đã phát hiện thể chất của người bình thường đều nhận được một chút cường hóa, vậy những Nguyên binh đã trải qua huấn luyện, lại tung hoành chém giết kia sẽ có thực lực rất mạnh mới đúng.

Vốn tưởng có thể thấy một trận đại chiến đặc sắc, kết quả lại thấy trận chém giết nghiêng về một phía, điều này khiến Triệu Khách cảm thấy rất vô vị.

Nhưng lúc này lại nghe Miêu Đạo Nhất bên cạnh lắc đầu nói: “Những người này… Không phải Nguyên binh!”

“Không phải Nguyên binh?”

Triệu Khách và Heo mập lập tức đưa mắt nhìn về phía Miêu Đạo Nhất.

Miêu Đạo Nhất vô cùng nghiêm túc nói: “Nguyên binh rất hung mãnh, lính tinh nhuệ chân chính nam chinh bắc chiến ngày càng ngạo nghễ, chỉ cần bốn năm người đã có thể xây dựng một sát trận có thể thông thần, hiện tại có ít nhất ba bốn trăm binh lính, nếu tạo thành sát trận tất nhiên uy thế không thể đỡ, sao lại bị giết đến hoa rơi nước chảy!”

Sau khi Triệu Khách và Heo mập nghe thấy Miêu Đạo Nhất nói, không khỏi nhìn nhau, đồng thời hoảng sợ nói: “Có trá!”

Vừa nói xong “oạch” một tiếng, sau đó là “oanh”.

Một cái pháo hoa nổ tung trên trời, đồng tử Triệu Khách co rụt lại, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí to lớn tuôn ra từ đỉnh núi cách không xa sau lưng.

Sát cơ khủng bố vô hình vô chất xông vỡ mây đen trên đỉnh đầu, ánh trăng sáng bao trùm một tầng sương bạc mơ hồ trên mặt đất.

“Ô!!”

“Là sói?”

Heo mập nghe thấy tiếng sói tru lại cảm thấy hoàn toàn khác với tiếng sói tru mà hắn ta từng nghe thấy, lại cảm thấy theo tiếng sói tru là cảm giác áp lực khiến người ta hít thở không thông.

Trong chốc lát, đỉnh núi phía trước truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, tiếng động kinh thiên động địa, thậm chí ba người Triệu Khách còn cảm thấy núi đá dưới chân đang lắc lư.

“Vèo vèo vèo!”

Đột nhiên, dưới sương bạc có một đám bóng đen giết tới từ đỉnh núi bên cạnh, tốc độ bóng đen nhanh như thiểm điện, đen nghịt trùng điệp như đất đá trôi.

Heo mập trợn mắt, dường như thấy được bóng sói, hoảng sợ nói: “Là sói!”

“Không! Là Nguyên binh!”

Hoàng kim đồng trên mắt trái của Triệu Khách chiết xạ ra ánh vàng trong đêm tối.

Bầy sói to lớn trước mặt lại không phải sói thật, mà là Nguyên binh cầm vũ khí sắc bén trong tay.

Trên người những Nguyên binh này bao trùm một tầng bóng dáng hình sói màu đen, cho nên trông như một đàn sói rời núi.

“Ô!”

Tiếng sói tru tràn ngập thê lương quanh quẩn khắp nơi, ánh trăng như cảm ứng được sự triệu hoán của bầy sói, ánh trăng màu bạc như một lớp tơ lụa uyển chuyển phủ lên giáp trụ trên chiến trường.

Trong chốc lát, bầy sói vốn đen nghịt lập tức như bao trùm chiến giáp màu bạc, tốc độ lại tăng nhanh.

“Ánh trăng đang gia trì cho bọn họ?”

Trong lòng Triệu Khách giật mình, hắn đã sớm dự đoán được ngay cả dân chúng trong không gian khủng bố lần này cũng được tiến hành cường hóa, vậy chẳng phải Nguyên quân có thể trấn áp các giáo phái càng cường đại hơn sao.

Thật không ngờ, thực lực của Nguyên quân còn vượt xa suy nghĩ của Triệu Khách.

Dưới ánh trăng màu bạc, Nguyên quân như ăn thuốc kích thích, từng đôi mắt hiện ra ánh sáng đỏ, lưỡi đao trên tay và chiến mã dưới hông càng bao trùm một tầng chiến giáp màu bạc.

Một đường tấn công xuống từ trên núi cuốn lên bụi mù vạn trượng, chỉ hơn trăm người mà thôi lại giết ra khí thế thiên quân vạn mã.

Bình Luận (0)
Comment