Hắn không quan tâm Tri Chu tinh kia, chỉ lo lắng Tri Chu tinh xuất hiện liệu có gây ra một vài biến số trong kế hoạch của hắn hay không.
Triệu Khách thở dài, xoay người ném xác tên tiểu tướng Nguyên quân ở trong sách tem ra ngoài, hai gò má xác chết đã bị mũi thương đâm ra một cái lỗ lớn, đến mức hoàn toàn thay đổi.
Triệu Khách kiểm tra vết thương, xương sọ vỡ vụn, cơ bắp và xương trên hai gò má tách rời, tổ chức mềm vỡ vụn.
Một thương này cũng không phải đơn thuần đâm xuyên vào, mà là mang theo lực lượng cường đại đâm xuyên qua đầu, có thể thấy được tâm trạng của Miêu Đạo Nhất vào lúc đó.
Cẩn thận tìm kiếm trên xác chết một vòng, những thứ có giá trị mà Triệu Khách tìm được lại ít đến đáng thương.
Thấy thế, Triệu Khách dứt khoát thả linh hồn của tên tiểu tướng Nguyên quân kia ra.
Linh hồn tiểu tướng Nguyên quân bị thả ra, trong chốc lát không còn vẻ anh tuấn uy vũ thần khí trước đó nữa.
Ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Triệu Khách và Heo mập, hét to: “Đám ác ma các ngươi, Trường Sinh Thiên sẽ đưa các ngươi vào địa ngục!”
Triệu Khách cười lạnh lấy ra một cái bình thủy tinh từ trong ngực, bình thủy tinh mở ra, Ải Cước Hổ chui ra như một làn khói.
“Giao tên này cho ngươi, tìm ra những điều mà hắn biết cho ta, dùng Hóa thai trường sinh thuật mà ta dạy cho ngươi!”
“Được!”
Đôi mắt Ải Cước Hổ nhen nhóm đốm lửa, mặc dù hắn ta chưa chính thức gia nhập đoàn đội của Triệu Khách, nhưng ở trong lòng của Ải Cước Hổ nói Triệu Khách là phụ mẫu tái sinh của hắn ta cũng không đủ.
Không chỉ giữ lại một vị trí trống ở trong đoàn đội cho hắn ta, còn đặc biệt truyền thụ môn tà thuật Hóa thai trường sinh thuật này cho hắn ta.
Sau khi nghe được mệnh lệnh của Triệu Khách, Ải Cước Hổ lập tức dùng tất cả vốn liếng, chỉ sợ có chỗ nào làm không tốt.
Triệu Khách truyền thụ Hóa thai trường sinh thuật cho Ải Cước Hổ, cũng là muốn xem thử Ải Cước Hổ có thể đi đến một con đường khác hay không.
Lúc này xem ra, hình như Ải Cước Hổ cũng không khiến Triệu Khách thất vọng, mặc dù đây là lần đầu thi triển nhưng hiệu quả không tệ lắm.
Sau khi Ải Cước Hổ thôn phệ linh hồn của tên tiểu tướng Nguyên quân kia, dường như hồn lực trên người được tăng cường rất nhiều.
Đợi sau khi tiêu hóa một lát, Triệu Khách mở ro mắt nói: “Đoàn trưởng, tên này đã giấu món đồ kia rồi!”
“Không thấy món đồ đâu?”
Sau khi Thiên Dụ nghe Hắc Trác phàn nàn, không khỏi nhướn mày.
“Chúng ta tìm được cái rương nhưng trong rương trống không, không thấy món đồ kia đâu, ngươi nói xem có phải đám người Triệu Khách làm không!”
Hắc Trác hầm hừ ngồi trước mặt Thiên Dụ, dường như cảm thấy rất khó chịu vì hành động lần này lại phí công bận rộn một trận.
“Triệu Khách! Hắn xuất hiện?”
“Ừm, không ra tay chính diện chỉ cản giết một tên tiểu tướng Nguyên tộc, ngươi xem biến động của hắn trên bảng điểm số là biết, trước đó tên này vẫn là 5 điểm, hiện tại đã biến thành 7 điểm!”
“Ta mù lòa, có gì đáng xem!”
Thiên Dụ lắc đầu, hơi tiếc hận nói: “Có phải hắn trộm hay không thì ta không rõ, nhưng trên người tên này có thứ ngăn cách năng lực xem bói của ta.”
Hắc Trác lạnh lùng ngồi ở nơi đó, hơi không vui cho lắm.
Ngược lại Thiên Dụ chẳng hề để ý đến, thậm chí nhìn vẻ mặt hầm hừ của Hắc Trác còn thấy khó hiểu.
“Cho dù thật sự là hắn lấy được, ngươi tức thành dáng vẻ này có tác dụng gì, lúc đầu ta cố ý đưa tin tức cho hắn, không phải vì cho hắn cơ hội để mưu lợi từ đó sao, thật sự lấy được bảo vật, chúng ta phải vui vẻ mới đúng!”
“Hừ hừ, ta cứ khó chịu!”
Cũng không biết Hắc Trác lấy một con búp bê màu đen cực kỳ lớn từ đâu ra, đập búp bê xuống đất hành hung.
Nắm đấm đập vào trên người búp bê phát ra từng tiếng “bịch bịch bịch bịch”.
Lai nghe trong căn phòng bên cạnh phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Có khó chịu thì ngươi cũng phải nhịn, trong trận đánh cược này ngươi, ta, hắn đều là quân cờ trên bàn cờ, giữa chúng ta không có người thắng!”
Giọng điệu hời hợt của Thiên Dụ khiến Hắc Trác càng nổi giận hơn, cất búp bê đi, mắng: “Chưa từng thấy ngươi bình tĩnh chịu ngược như thế, ta muốn biết, nếu hiện tại ta đè ngươi lên giường, có phải ngươi cũng sẽ nói thiên mệnh như thế hay không!”
Lời nói của Hắc Trác khiến khuôn mặt Thiên Dụ cứng đờ, nhưng một lát sau lại cười nói: “Thân thể của ta yếu đuối như vậy, có thể không chịu nổi sự chà đạp độc ác của ngươi.”
“Ngươi là thứ cặn bã!”
Hắc Trác nói xong ngã đầu ngủ mất, tính toán đợi ngày mai lên đường có thể bắt được một con gấu hay không, nên cho Thiên Dụ ăn nhiều thịt một chút.
…
Hôm sau trời vừa sáng, trong Yên thành đã loạn thành một đoàn, bến đò như hình ảnh của tu la luyện ngục.
Đại doanh dựng tạm thời đã bị đốt thành một mảnh than cốc, xác chết đầy đất, không phân biệt được là ai với ai.
Sau khi Thái thú Yên thành Tôn Kim Đinh nghe được tin tức này, một hơi không lên được hôn mê ngay tại chỗ, sau khi tỉnh lại cũng không đi kiểm tra hiện trường mà trực tiếp đưa người nhà rời đi, bản thân tìm một gốc cây xiêu vẹo treo cổ tự sát.
300 quân Hán chết đi cũng không tính là gì, dù là 800, 1000 người cũng không quan trọng.