Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2164 - Chương 2164 - Giết Người Rời Đi (2)

Chương 2164 - Giết người rời đi (2)
Chương 2164 - Giết người rời đi (2)

Trong lúc nhất thời, Miêu Đạo Nhất không diễn tả được sự thoải mái trong lòng.

“Đi!”

Triệu Khách dùng Phệ hồn thuật giam cầm quỷ hồn của tiểu tướng Nguyên quân, đồng thời ném cả xác vào trong sách tem, lôi kéo Miêu Đạo Nhất còn đang đứng ngơ ngác tại chỗ nhanh chóng rời đi.

Thời gian ba người Triệu Khách ra tay rất ngắn, lại có tường đất lớn như vậy che giấu, chờ đến khi đám người Hắc Trác chạy tới, đám người Triệu Khách đã sớm rời đi.

“Ba người vừa rồi là ai?”

“Không biết, không thấy rõ, nhưng chắc là ba người đưa thư!”

Mấy người nhìn nhau không khỏi nhíu mày, hành động lần này rất bí mật chỉ có mấy người bọn họ biết được, không biết đâu ra xuất hiện thêm ba người đưa thư, giết mất tên tiểu tướng Nguyên quân kia.

“Hệ tự nhiên, hừ, đúng là hắn!”

Hắc Trác nhếch miệng, lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng điều kỳ quái là, Hắc Trác biết rõ người ra tay là ai, trên mặt lại cố ý giả vờ như không biết.

Đối mặt với hai tên người đưa thư bên cạnh lại nói: “Không sao, chỉ là một tên tiểu tướng Nguyên quân, chết thì chết thôi, chúng ta nhanh đi tìm bảo vật rồi rời khỏi đây!”

Mấy người gật đầu, chỉ là một tiểu tướng Nguyên quân, có chết cũng là việc râu ria.

Ở một bên khác, ba người Triệu Khách đã trốn về khách điếm Yên thành.

Sau khi đóng cửa sổ lại, Miêu Đạo Nhất kéo miếng che mặt ở trên mặt xuống, ngồi bệt xuống ghế há to miệng thở hổn hển, không diễn tả được đây là một loại cảm nhận như thế nào.

Hưng phấn, khoái cảm, còn có một loại đột phá thanh quy giới luật, có sự thoải mái của khoái ý ân cừu.

Nói một cách thẳng thắn, cảm giác này như thuở thiếu thời vô tình thấy đĩa phim đen bị phụ mẫu giấu đi, trái tim nhỏ nhảy lên thịch thịch.

Triệu Khách và Heo mập không để ý hắn ta, vì hai người phát hiện điểm tích lũy của bọn họ lại tăng thêm hai điểm.

Mở ra sách tem nhìn lại, mới biết sau khi giết chết tiểu tướng Nguyên quân này, bọn họ đã được tăng thêm 2 điểm bưu điện.

Thu hoạch này thật sự bất ngờ.

“Chỉ đơn giản như vậy đã có hai điểm tích lũy tới tay, nếu không…”

Heo mập không khỏi dao động, thực lực của tên tiểu tướng Nguyên quân kia không tệ, nhưng đối mặt với Heo mập lại không là gì.

Nếu không phải Triệu Khách cố ý dặn dò hắn ta không được làm thật, mà giao cho Miêu Đạo Nhất chém một đao.

E rằng ngay từ đao thứ nhất, Heo mập đã có niềm tin một đao trảm chết tiểu tướng Nguyên quân này.

Tất nhiên sự dụ dỗ này đã khiến Heo mập hơi rục rịch.

Miêu Đạo Nhất bên cạnh sẽ không nghe được mấy từ điểm tích lũy nhạy cảm này, nhưng hắn ta có thể nghe ra ý của Heo mập.

Trong chốc lát ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, ánh mắt khát vọng như xử nam vừa nếm thử trái cấm, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon.

Hắn ta vô cùng khát vọng, mong chờ Triệu Khách gật đầu.

“Hai ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm à!”

Triệu Khách thấy thế hung hăng đạp Heo mập, Nguyên triều như mặt trời ban trưa, quan phủ sẽ không để ý có bao nhiêu người Hán chết ở Nguyên triều.

Người mắt xanh mũi lõ chết, có lẽ quan phủ còn để ý một chút.

Nhưng người Nguyên, đừng nói là binh lính Nguyên triều, dù chỉ là người Nguyên bình thường chết đi cũng đủ khiến quan phủ địa phương phát điên.

Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, cả một đội quân tinh nhuệ Nguyên triều chết đi, còn có một vị Bách phu trưởng.

Đây không phải đang chiến tranh, mà là ở Yên thành, chuyện lớn như vậy truyền ra ngoài không dám nói sẽ nhận được sự chú ý của triều đình, nhưng trong khoảng thời gian này Yên thành chắc chắn sẽ chấn động.

Làm không tốt, trong khoảng thời gian này Yên thành còn bị giới nghiêm, trắng trợn điều tra.

Lúc này còn dám có suy nghĩ đi đánh giết binh lính Nguyên triều, rất dễ lộ ra bản thân, đến lúc đó được không bù nổi mất.

Tuy Triệu Khách không quan tâm, nhưng không có nghĩa hắn bằng lòng đội cái bô ỉa này lên đầu của hắn.

Huống hồ, mục đích của hắn cũng không phải biến Miêu Đạo Nhất thành một đại anh hùng kháng Nguyên giết Thát.

Hắn chỉ muốn phá hủy từng tầng thanh quy giới luật, sự gò bó trên người Miêu Đạo Nhất.

Có một số việc vẫn nên từ từ thì tốt hơn.

Triệu Khách nói xong, quay đầu nhìn Miêu Đạo Nhất, cau mày nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, người theo đuôi ngươi đã đuổi đến tận nóc nhà.”

“Theo đuôi?”

Miêu Đạo Nhất nghe vậy hơi ngạc nhiên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Khách.

Triệu Khách đẩy cửa sổ ra, ngón tay cong lên, một sợi tơ nhện không thế thấy được xuất hiện trên tay Triệu Khách.

“Đã đi theo cả một đường, ngươi không phát hiện sao.”

Khuôn mặt Miêu Đạo Nhất nóng bỏng, trên đường đi trong đầu hắn ta không ngừng xuất hiện hình ảnh mình một thương đóng đinh đầu tiểu tướng Nguyên quân kia.

Cho nên hắn ta không hề phát hiện có người bám theo sau lưng.

“Ta đi một chút sẽ quay về!”

Miêu Đạo Nhất nói xong đã muốn leo ra khỏi cửa sổ.

“Này!”

Lúc này Triệu Khách gọi hắn ta lại, lạnh lùng nói: “Nàng cứ đi theo ngươi thế này cũng không phải chuyện tốt, theo ý ta dứt khoát…”

“Ta tự có cách!”

Miêu Đạo Nhất không chờ Triệu Khách nói xong đã quay người nhảy ra khỏi cửa sổ, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng của Miêu Đạo Nhất.

Triệu Khách đứng trước cửa sổ, đôi mắt như đã sớm hiểu rõ thế sự.

Bình Luận (0)
Comment