Ngay lúc trong lòng nữ tử hoang mang, tia lửa trước mắt như đốt lên thứ gì đó trong không khí, “ầm” một tiếng, một đám lửa nổ tung trước mặt nữ tử.
Thì ra thứ mà tiểu tướng Nguyên quân ném ra không phải ám khí, mà là pháo hoa dùng để phát tín hiệu, tất nhiên bên trong cũng nhét kín thuốc nổ.
Dựa vào đốm lửa do đao thương ma sát ra trong không khí để châm đốt.
Không thể không nói, tiểu tướng này cũng có can đảm, mạo hiểm khả năng có thể mình sẽ bị đốt bị thương, binh hành hiểm chiêu.
Nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt, tuy thực lực của nữ tử rất mạnh lại hoàn toàn không ngờ đến sự thay đổi như thế, phát hiện điều không ổn bóng dáng nhanh chóng lùi lại như quỷ mị.
Chờ đến khi né tránh được ngọn lửa, tiểu tướng Nguyên quân kia đã nhân cơ hội vội cưỡi ngựa bỏ chạy.
Đã bỏ lỡ cơ hội, còn muốn đuổi giết e rằng không còn kịp nữa.
Ngay lúc tên tiểu tướng Nguyên quân này điều khiển ngựa chạy gấp, lao về phía bụi cỏ.
Tiểu tướng Nguyên quân tai mắt nhạy bén đột nhiên nghe được tiếng động chói tai truyền ra từ trong bụi cỏ.
“Có mai phục!”
Ngay lúc trong lòng hắn ta hoảng sợ, rừng cây trước mặt vỡ ra, ba người bịt mặt nhảy ra từ trong bụi cây, giận dữ quát to: “Hallelujah!”
“Muốn chết!”
Thấy ba người đánh tới trước mặt, trong lòng tiểu tướng Nguyên quân lạnh lẽo, tuổi tác của hắn ta không lớn lắm lại có quân chức ở trong Đại Nguyên triều hưởng Bách phu trường, nhưng tuyệt đối không phải hư danh.
Biết rõ chắc chắn thực lực ba người trước mặt không kém, lại cướp lấy cơ hội, thế như chẻ tre nhanh chóng xông giết tới.
“Có can đảm!”
Trong mắt Triệu Khách bắn ra tia sáng lạnh, trong nháy mắt rơi xuống đất đã kích hoạt “Tự nhiên chi nộ”.
“Lên!”
Hai tay đập xuống mặt đất, đất đá trên mặt đất lập tức bắn tung tóe, vách đá cứng rắn đột ngột mọc lên từ mặt đất, bao vây ba người và cả tiểu tướng kia ở bên trong.
“Giết!”
Sắc mặt tiểu tướng Nguyên quân thay đổi, đối mặt với hành động của Triệu Khách cũng nổi giận đến cực điểm.
Chiến mã dưới người phát ra một tiếng hí dài, móng trước giơ cao, sau khi nhảy lên giữa không trung, trường thương theo đó đâm mạnh xuống.
Trong chốc lát mũi thương như điện, trong không khí phát ra một tiếng sấm nổ, một thương đâm vào đầu Triệu Khách.
“Cút ngay!”
Mũi thương chưa tới đã thấy một thanh Quỷ đầu đại đao chém ngang vào mũi thương của tiểu tướng.
Thấy lưỡi đao chém ngang tới, trong lòng tiểu tướng không sợ mà còn mừng, hắn ta giơ thương lên, người mượn sức ngựa, mũi thương đâm ra như lực lượng vạn quân, muốn chém trường thương của mình e rằng sẽ rơi vào kết cục bị lực lượng to lớn trên mũi thương chấn động đến nội tạng vỡ nát.
Ngay khi trường thương chạm đến Quỷ đầu đại đao của Heo mập, mũi nhọn trong mắt tiểu tướng đột nhiên bị vẻ hoảng sợ thay thế.
Chỉ cảm thấy trên lưỡi đao có một luồng lực lượng to lớn không ai có thể rung chuyển được cuốn ngược lại, lực lượng to lớn hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của hắn ta.
Thanh trường thương do đại tượng Nguyên đô chế tạo trên tay lại phát ra tiếng vù vù chói tai, thân thương rung động với phương thức mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Lực lượng kinh khủng vọt tới theo thân thương khiến tiểu tướng thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không dám buông tay.
Trong lòng biết một khi buông trường thương trên tay ra, chắc chắn sẽ khiến trường thương kéo căng bay ra ngoài, nếu đập trúng vào người mình, vậy không chết cũng bị trọng thương.
Thấy thế, tiểu tướng nhanh chóng rời khỏi chiếc mã, trường thương trong tay ép về phía chiến mã, lực lượng vạn quân như Thái Sơn áp đỉnh vọt tới theo thân thương, tràn vào trên người chiến mã.
“Hít!”
Trong chốc lát liệt mã rên rỉ, trong miệng tràn ra bọt máu, xương cốt trên người ngựa rung lên rắc rắc, ầm vang ngã bệt xuống đất.
Lúc này nội tạng của con chiến mã thượng đẳng này đã rách nát hết, xương cốt trên người đều bị lực lượng trên thân thương đập cho vỡ nát.
Ngựa yêu chết thảm, tiểu tướng đau lòng như lửa đốt, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều Heo mập trước mắt đã chém xuống đao thứ hai.
Quỷ đầu đại đao phát ra tiếng rít gào gấp rút điếc tai ở trong không khí, chỉ lực gió do mặt đao đánh tới đã khiến người ta khó mà hô hấp.
Dưới tình thế cấp bách, tiểu tướng vội vàng giơ trường thương đón đỡ, không có bất kỳ năng lực gì gia trì, chỉ dựa vào thân thể khủng bố cậy mạnh của Heo mập, đại đao chặt xuống trường thương của tiểu tướng Nguyên quân.
“Ầm!”
Môt đao kia đánh tới, sắc mặt tiểu tướng Nguyên quân trắng bệch, thân thể bay xuống từ trên lưng ngựa, người còn ở giữa không trung, trường thương đã tuột tay.
“Ta đến!”
Miêu Đạo Nhất nhảy lên, sau khi nắm lấy trường thường mà tiểu tướng Nguyên quân tuột tay bay ra giữa không trung, trở tay đâm một thương qua.
“Phốc!”
Thanh trường thương đã dính máu tươi của không biết bao nhiêu người Hán, theo khe hở mũ giáp của tiểu tướng, một thương đâm xuyên qua đầu tiểu tướng, trong chốc lát chỉ thấy máu tươi và óc chảy ra theo khe hở mũ giáp.
Đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu tướng Nguyên quân trước mắt đã biến thành xác chết, lồng ngực Miêu Đạo Nhất chập trùng, gân xanh trên trán kéo căng, sắc mặt đỏ hồng như vừa uống một ngụm rượu mạnh.
Một tên tướng lĩnh Nguyên quân Bách phu trưởng nho nhỏ, cho dù quan viên Hán chính lục phẩm nhìn thấy cũng phải khom lưng hành lễ, không dám thất lễ, bây giờ lại bị mình một thương đóng đinh.