Triệu Khách chú ý đến hai tên hòa thượng này khoác áo cà sa trên người, trên tay nải còn thêu ba chữ Phổ Đà tự.
Sau khi Triệu Khách nghe một lúc mới hiểu được, hóa ra Tri Chu tinh kia đã xảy ra chuyện.
Nghe giọng điệu của hai tên hòa thượng này, bọn họ phát hiện yêu quái trốn trong cư dân đã hàng yêu ngay tại chỗ, thu Tri Chu tinh này vào trong bình bát, dự định mang về chùa dùng Phật pháp cảm hóa.
Kết quả không ngờ Miêu Đạo Nhất vừa đi ra ngoài đã bắt gặp, nhưng còn chưa kịp ra tay thì Tri Chu tinh đã bị hai tên hòa thượng trấn áp.
Lúc này đang muốn hỏi chuyện, hai tên hòa thượng lại không hề quan tâm thân phận đệ tử Toàn Chân giáo của Miêu Đạo Nhất, căn bản không chịu trả lại cho hắn ta.
Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua Ải Cước Hổ đang ngửi khói lần hai ở trong bình, đưa tay gõ cái bình: “Ngươi xác định thứ ngươi tìm được tối qua là cống phẩm?”
“Vô cùng chắc chắn, thứ đồ chơi kia là một khối Hàn Ngọc thạch khoảng hai mét, phía trên điêu khắc kinh văn, ta cũng không biết cụ thể nhưng thứ đồ chơi kia không tầm thường, ta không có cách nào đến gần!”
Triệu Khách nghe vậy gật đầu, nói với Heo mập: “Đợi chút nữa ngươi đi trước móc khối ngọc kia ra.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Đôi mắt Heo mập sáng ngời, nhìn vẻ mặt Triệu Khách đã biết trong lòng con hàng này lại có suy nghĩ xấu.
Triệu Khách híp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Miêu Đạo Nhất đã sắp ra tay ở phía dưới, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Tối hôm qua dạy tiểu tử này giết người, đêm nay chúng ta dạy hắn phóng hỏa!”
…
Thái thú phủ Yên thành.
Phủ đệ trống rỗng, sau khi Thái thú đương nhiệm Tôn Kim Đinh tự sát, người hầu và tỳ nữ đều đi theo gia quyến Tôn Kim Đinh thoát khỏi Yên thành.
Thái thú phủ vốn hào hoa phú quý lại trở nên âm u đầy tử khí, người đi nhà trống.
“Ông…”
Nhưng hôm nay Thái thú phủ như nghênh đón chủ nhân mới, đám nô lệ nối đuôi nhau đi qua đi lại trong Thái thú phủ.
Chờ sau khi mua thêm đồ dùng trong nhà, chỉ trong giây lát đã khiến Thái thú phủ trở nên tráng lệ.
Lúc này, trong tiền đường Thái thú phủ, Hà Cẩn thân là Thiếu phủ giám Yên thành cùng quan viên khác của Yên thành đều cúi đầu đứng ở chỗ đó cẩn thận hầu hạ vị tân chủ nhân của Yên thành, Tam công tử Mộc Châu Phủ.
Không, nói một cách nghiêm khắc, là tùy tùng thiếp thân của Tam công tử.
Không sai, vị thanh niên trước mắt chỉ là một tùy tùng bên cạnh Tam công tử mà thôi, nhưng lại khiến tòng tứ phẩm cầm đầu, một đám quan viên Thiếu phủ giám Hà Cẩn đứng ở chỗ đó như giẫm trên băng mỏng.
“Tôn Kim Đinh đã chết, Tam công tử cũng không muốn điều tra kỹ càng chuyện này nhưng nhất định phải tìm ra cống phẩm, các ngươi bắt đám dân đen đó thì có ích lợi gì, lập tức phái thêm người đi tìm, dù phải lật ngược cả Yên thành lên cũng phải tìm ra cống phẩm!”
“Vâng!”
Đám người Hà Cẩn tỏ ra đau khổ, tên tùy tùng trước mặt không có quan chức gì, lại quát tháo đám quan viên bọn họ như một con chó.
Nhưng bất đắc dĩ người ta lại là tùy tùng thiếp thân của Tam công tử.
“Không biết bây giờ Tam công tử đang ở nơi này, chúng ta cũng tiện bái kiến một chút, bày tiệc mời khách cho Tam công tử!”
Một tên quan viên cẩn thận đi lên trước dò hỏi, nhưng vừa nói xong đã thấy sắc mặt tên thanh niên kia lạnh lẽo, cởi cây roi bên hông xuống vung lên, trong chốc lát đánh khuôn mặt quan viên này da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.
“Các ngươi không nghe thấy lời ta vừa nói sao, cút nhanh lên, lập tức đi tìm cống phẩm, nếu không các ngươi đều phải chôn cùng Tôn Kim Đinh!”
Tên tùy tùng nói xong cũng không để ý đến bọn họ, xoay người rời đi, chỉ để lại một đám người nhìn nhau, sắc mặt từng người đầy đau khổ.
Ở một bên khác, bên ngoài Phổ Đà tự.
Ba bóng dáng nhìn Phật tự to lớn trước mắt, sau đó lại nhìn nhau.
“Chúng ta bắt đầu đốt từ chỗ nào?”
Miêu Đạo Nhất nhìn chằm chằm về phía Đại Hùng bảo điện còn đang tu sửa, ánh mắt hung dữ hỏi Triệu Khách.
Triệu Khách nghe vậy vẻ mặt cổ quái nhìn Miêu Đạo Nhất.
“Ta dẫn ngươi đến cũng không phải để ngươi giết người phóng hỏa, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không phải sơn phỉ cường đạo, ta là lương dân nghiêm túc!”
Da mặt Miêu Đạo Nhất giật giật mấy cái, căn bản không để lời nói của Triệu Khách ở trong lòng.
Từ cái ngày quen biết tên Triệu Khách này, trong lòng hắn ta đã dán lên nhãn hiệu loại người gian trá giảo hoạt cho Triệu Khách.
Trong lòng Miêu Đạo Nhất chỉ nhớ đến Tri Chu tinh, không có tâm trạng nói đùa với Triệu Khách, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
“Hắc hắc, đương nhiên là nghĩ cách cứu vị cô nương kia của nhà ngươi ra, còn có thể thế nào nữa.”
“Trước đó đã có thể cứu! Nếu không phải ngươi ngăn cản ta, ta đã làm thịt hai tên hòa thượng kia ngay tại chỗ, Tiểu Yên cũng không bị bắt đến đây.”
Trên mặt Miêu Đạo Nhất đầy sát cơ, vốn đã không hợp với đám hòa thượng, chứ đừng nói đến còn bắt Tiểu Yên lại.
“A! Thì ra nàng gọi là Tiểu Yên!” Triệu Khách cố ý kéo dài giọng, vẻ mặt chợt hiểu ra, hớn hở nhìn Miêu Đạo Nhất.
Tuy không nói gì nhưng bị ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm như vậy, không biết vì sao Miêu Đạo Nhất cũng hơi hoảng hốt, cứ như làm việc gì trái với lương tâm bị bắt ngay tại chỗ.