Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2168 - Chương 2168 - Nhận Nhầm Người (2)

Chương 2168 - Nhận nhầm người (2)
Chương 2168 - Nhận nhầm người (2)

Không nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Miêu Đạo Nhất, Triệu Khách cũng rất biết điều dừng lại đề tài, hắng giọng nghiêm túc nói: “Khụ khụ, muốn cứu Tiểu Yên, chúng ta cứng rắn xông vào e rằng không được, cho nên vẫn phải chờ chút!”

“Chờ cái gì?” Miêu Đạo Nhất nhìn dáng vẻ đã tính trước của Triệu Khách, không biết vì sao trái tim căng cứng lập tức yên tâm hơn nhiều.

Triệu Khách không để ý đến hắn ta, mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đã dần ảm đạm.

Thấy sắc trời càng ngày càng tối, thiện nam tín nữ trước chùa miếu lại nối liền không dứt.

Triệu Khách đoán thời gian đã gần đến, Heo mập chạy chậm đến từ một con đường nhỏ bên cạnh, nháy mắt mấy cái với Triệu Khách ra hiệu đã làm xong việc này.

Triệu Khách thấy thế, vui mừng gật đầu: “Đi, vào xem!”

Nói xong lôi kéo Miêu Đạo Nhất và Heo mập trà trộn vào trong đám đông, sải bước đi vào chùa miếu.

Dựa vào sắc trời và đám đông, ba người rất thuận lợi đi vào trong Phổ Đà tự, hai tăng nhân đón khách ở cửa lập tức đưa một bản kinh Phật đã sao chép tốt đến.

“Lại là Bồ Tát kinh!”

Miêu Đạo Nhất mở kinh Phật ra nhìn lướt qua, trên khuôn mặt coi như anh tuấn kia lại trở nên khó coi đến cực điểm.

Tuy cũng không phải là Bồ Tát kinh nguyên bản, chỉ là kinh văn đã trải qua cắt giảm, uy lực còn lâu mới có thể so sánh với nguyên bản, nhưng nhìn loại kinh văn này cũng sẽ có tính mê hoặc rất mạnh.

Những dân chúng này căn bản không chống cự được sự mê hoặc ở bên trong, liên tục không ngừng ném tài ngân trong tay vào thùng công đức của chùa miếu.

Hiện nay loại kinh văn tà đạo như Bồ Tát kinh đã bắt đầu lưu truyền trên tay mỗi một bách tính, thế này đâu phải Phật pháp gì, đơn giản cũng là yêu ma tà đạo.

Trong chốc lát, hận ý của Miêu Đạo Nhất với Phổ Đà tự lại vô thức tăng lên mấy phần, hận không thể dùng một ngọn lửa lớn đốt Phổ Đà tự ngay bây giờ.

Sau khi Triệu Khách nghe được đánh giá của Miêu Đạo Nhất, ánh mắt sáng ngời nói thầm: “Lại là Bồ Tát kinh, xem ra thật sự đã tìm đúng chỗ!”

“Cứu người quan trọng, trước tiên đừng quan tâm những chuyện này!”

Lúc này Triệu Khách đè lại cơn giận dữ của Miêu Đạo Nhất, Miêu Đạo Nhất tạm thời đè ép lửa giận trong lòng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt trở nên khó coi.

Mặc dù tòa Phổ Đà tự này mới xây nhưng quy mô lại vượt xa chùa miếu tầm thường.

Bây giờ càng là khách hành hương tụ tập khắp nơi đều là người, muốn tìm được Tiểu Yên bị trấn áp nói nghe thì dễ.

“Chia ra tìm, tìm ra lại nói!”

Ba người Triệu Khách bàn bạc một chút, quyết định chia nhau ra tìm.

Heo mập và Miêu Đạo Nhất cùng đi, nếu tìm ra thì Triệu Khách có thể dựa vào máu cương thi của Heo mập để liên hệ với Heo mập bất cứ lúc nào.

Đây cũng là lý do vì sao Triệu Khách nhất định phải dẫn theo Heo mập, chứ không phải những người khác đi cùng.

Sau khi ba người bàn bạc, Triệu Khách bình tĩnh trà trộn vào đám khách hành hương, từng bước một đi sâu vào chùa miếu.

Thật ra lúc ban ngày, Triệu Khách đã có nắm chắc giúp Miêu Đạo Nhất cướp lại Tiểu Yên từ trên tay hai tên hòa thượng này, nhưng hắn không ra tay lại để Tiểu Yên bị đưa đi.

Ngoại trừ không muốn làm to chuyện khiến những người ngoài chú ý, còn có ý khác, đó là nhiệm vụ chi nhánh của hắn, Bồ Tát kinh.

Nhiệm vụ chi nhánh này không đưa ra manh mối gì, hắn muốn điều tra ra bất kỳ manh mối gì liên quan đến Bồ Tát kinh, dù thế nào cũng không thoát được cửa ải Phật môn này.

Dù sao cũng là những hòa thượng này bắt đầu rải ra Bồ Tát kinh, không tìm bọn họ thì tìm ai.

Hắn suy đoán, ngọn nguồn của Bồ Tát kinh chắc chắn ở Đại đô.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đại đô là quốc đô Nguyên triều, bây giờ lại phải tổ chức biện luận Phật Đạo.

Một Yên thành đã là rồng rắn lẫn lộn, chứ đừng nói đến Đại đô lúc này, nếu hắn muốn ra tay với Phật môn ở nơi này, thật sự là tự tìm đường chết.

Càng nghĩ, vẫn là lão thái thái nhặt quả hồng, tìm quả mềm bóp càng tốt hơn.

Hiện tại, Phổ Đà tự chắc chắn là quả hồng mềm trong mắt Triệu Khách.

Đi ngang qua Đại Hùng bảo điện, Triệu Khách theo khách hành hương đi đến trắc điện đã được xây xong, một bức tượng Phật Thích Gia Ma Ni nằm ngủ ánh vàng sáng chói, yên tĩnh nằm trong đại diện.

Thần thái trang nghiêm bảo tướng, tay nắm một đóa liên hoa, ánh mắt từ bi ngóng nhìn mọi người.

Trong tiếng tụng kinh không ngừng truyền ra, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, hương hỏa ngoài điện càng giống như khói báo động.

Dù là thương nhân mặc tơ lụa hoặc là người dân bình thường áo rách quần manh, lại chìm đắm trong kinh Phật không thể tự thoát ra được, thậm chí Triệu Khách nghi ngờ những thảo dân bách tính không biết chữ lớn này có thể nghe hiểu ý của kinh Phật hay không.

Hắn còn như lọt vào trong sương mù đây, nhưng sau khi Triệu Khách dừng bước nghe một chút đã phát hiện vấn đề trong đó.

Nói là niệm kinh, không bằng nói đang niệm chú.

Phật lực yếu ớt theo từng tiếng niệm kinh lặng yên tràn vào trên người những tín đồ này, những Phật lực này không cách nào tiêu tai, cũng không trị được bệnh.

Ngược lại hơi giống một loại thuốc phiện tinh thần, khiến những tín đồ này như si như say.

Bình Luận (0)
Comment