Triệu Khách nhìn một chút, nhân lúc không ai chú ý nghiêng người trốn đi, bóng dáng lặng yên im ắng ẩn nấp vào trong bóng tối.
Hắn nhảy lên đi vào nội viện, Triệu Khách cũng không vội đi tìm Tri Chu tinh kia, một đôi ánh mắt như lão ưng hờ hững nhìn chằm chằm vào những tăng nhân dáng vẻ bình thường trước mặt.
Hòa thượng bình thường chắc chắn không biết được chuyện cơ mật của Bồ Tát kinh, nhưng Triệu Khách có kiên nhẫn, thời gian dành cho hắn còn rất đầy đủ.
Hắn ngồi xổm ở trong góc tường, lẳng lặng chờ đợi con mồi thích hợp xuất hiện.
Chưa chờ bao lâu, Triệu Khách đã tìm được một mục tiêu không tệ.
Một tên đại hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng đi ra từ trong phòng, quay người lại đi thẳng về phía đằng sau.
Thấy thế, hai mắt Triệu Khách híp lại thành khe hở, im hơi lặng tiếng đi theo.
Tên hòa thượng này đi rất nhanh, tốc độ như nhanh như chậm, chỉ hai ba bước đã đi ra ngoài từ cửa sau, đi thẳng về phía sau núi.
Trong lòng Triệu Khách hơi do dự, cuối cùng vẫn đi theo sau, tốc độ của hai người không nhanh không chậm.
Triệu Khách có các con tem “Phách vương hổ bí”, “Lão binh”, “Tam vĩ hồ ly” tăng thêm, cộng thêm ở trong rừng cây lại phát hiện hắn chỉ có thể bám theo, muốn đuổi theo mấy bước lại không được.
“Bị phát hiện!”
Trong lòng Triệu Khách nặng nề, đột nhiên dừng bước.
Nhắc đến cũng kỳ quái, Triệu Khách vừa dừng lại, tên hòa thường kia cũng dừng bước.
Tên hòa thượng quay đầu, cười híp mắt nhìn chằm chằm vào chỗ mà Triệu Khách đang ẩn nấp, trong chốc lát sắc mặt Triệu Khách thay đổi, quả nhiên đối phương đã sớm phát hiện hắn, cố ý dụ hắn ra.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách cũng không định tiếp tục ẩn nấp nữa, bóng dáng lặng yên đi ra từ trong bóng tối rừng cây, lạnh nhạt nhìn tên hòa thượng này từ trên xuống dưới.
Ngay lúc Triệu Khách đang nghĩ có nên giết chết tên hòa thượng này trước một bước hay không.
Triệu Khách lại không ngờ tên hòa thượng này mở miệng trước, chắp tay với Triệu Khách nói: “A di đà Phật, sứ giả đến đúng lúc, kính mời sứ giả chuyển cáo cho Tam công tử, đợi sau khi Phổ Đà tự của ta hoàn toàn khống chế Yên thành, bần tăng chắc chắn sẽ hai tay dâng lên thứ mà Tam công tử muốn!”
Triệu Khách mặt không thay đổi đứng ở nơi đó nhưng trong lòng lại thấy ngạc nhiên với lời nói của hòa thượng, nói thầm: “Con hàng này nhận nhầm người?”
Ngay lúc trong lòng Triệu Khách thấy hoang mang.
Hòa thượng trước mặt thấy Triệu Khách không nói câu nào, không khỏi cau mày nói: “Thế nào, Tam công tử còn không tin bần tăng sao!”
Triệu Khách thấy hình như hòa thượng nhận nhầm người, trong lòng khẽ động, không nói gì mà chỉ lắc đầu.
Thấy thế, vẻ mặt hòa thượng không khỏi xuất hiện vẻ không vui, im lặng một lát lấy ra một cái hộp tử đàn từ trong tay áo cà sa.
“Thứ Tam công tử muốn ở bên trong, bần tăng chỉ mong sau khi Tam công tử đạt được thứ này sẽ tuân thủ lời hứa.”
Nói xong đã thấy hòa thượng đưa hộp cho Triệu Khách.
Nhìn cái hộp đưa tới, Triệu Khách vô thức muốn đưa tay ra nhận nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện sự cảnh giác, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hòa thượng trước mặt.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, lại thấy được sát cơ tàn khốc trong ánh mắt của nhau.
“Chết!”
Hòa thượng lật bàn tay một cái lập tức kim quang sáng chói, chữ nghịch to lớn chiếu vào trong ngực Triệu Khách.
Hiển nhiên tên hòa thượng này đã một hạ tử thủ, một chưởng bá đạo Phật lực hùng hậu đổ xuống.
Triệu Khách đang định hóa cáo né tránh ra sau nhưng lỗ tai đột nhiên động một cái, một tiếng động rất nhỏ truyền vào trong tai Triệu Khách, không ngờ đằng sau còn có người đi theo.
Trong lúc ngạc nhiên, Triệu Khách dứt khoát không trốn tránh nữa, trong lúc vội vã bắt chéo hai tay ở trước ngực.
“Phốc!”
Trong chốc lát Phật quang quán thể, Triệu Khách mặt xám như tro, thân thể bay ngang ra ngoài liên tục đụng gãy hai ba gốc cây to cỡ miệng bát, mới nặng nề ngã xuống đất.
Lại nhìn lên, trước ngực Triệu Khách đã một mảnh máu thịt be bét, chỗ vết thương sâu nhất đã có thể thấy xương cốt.
Tên hòa thượng kia nhanh chóng đi lên trước như lo lắng Triệu Khách không chết, cẩn thận quan sát.
Cho đến khi xác định thân thể Triệu Khách đã không có bất kỳ hô hấp gì, khí tức trên người cũng hoàn toàn biến mất không thấy nữa, lúc này trên mặt mới như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
“A di đà Phật!”
Hòa thượng thấy Triệu Khách đã chết, đang muốn nhặt cái hộp trên đất lên, thân thể đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn về phía rừng cây sau lưng.
Trong chốc lát, hòa thượng không nhịn được cau chặt hàng lông mày thành một nắm.
Ở trong rừng cây, một bóng người lặng yên đi ra, vừa đi vừa vỗ tay nói: “Đặc sắc, không ngờ phương trượng Phổ Đà tự, Đại Trí thiền sư lại có thủ pháp giết người lão luyện như thế.”
Bóng người đi ra lại là tùy tùng thiếp thân của Tam công tử trong Thái thú phủ hôm nay.
“Là ngươi!”
Đại hòa thượng thấy tên tùy tùng này như gặp kẻ địch mạnh, ánh mắt không ngừng nhìn quanh, trong nháy mắt trên trán lại túa ra lấm tấm mồ hôi lạnh, dường như không phải sợ hãi tên tùy tùng này, mà là một người hoàn toàn khác.
“Đừng nhìn nữa, Tam công tử căn bản không đến Yên thành.”
“Không đến?”
Đại Trí đã không cách nào phán đoán tên tùy tùng trước mặt nói thật hay giả, nhưng Phật tâm thông của hắn ta thật sự không cảm ứng được sự tồn tại của người khác.