“Hạ quan là Đô tào vận sử tư môn hạ kinh lịch, lúc đầu chỉ đi ngang qua nơi đây không ngờ gặp được đại án cống phẩm bị cướp đi, truy tra manh mối đến nơi này, không ngờ lại gặp được sứ giả của Tam công tử.”
Triệu Khách nói xong lấy ra cái quan ấn ở trong sách tem.
【 Nhắc nhở: Ngươi có muốn kích hoạt con tem này không, ngươi sẽ thu hoạch được thân phận quan viên Đô tào vận sử tư môn hạ kinh lịch. 】
Nhìn tiếng nhắc nhở truyền đến từ trong sách tem, Triệu Khách không do dự lựa chọn kích hoạt.
Tên tùy tùng nhìn quan ấn, cơ bắp cứng đờ trên mặt hoàn toàn giãn ra.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách không khỏi thêm mấy phần khinh thường và khinh bỉ.
Đương nhiên, hắn ta có tư cách khinh bỉ, đừng nói Tào vận sử kinh lịch chỉ là một tòng thất phẩm nhỏ nhoi, dù là Tào vận sử đô đốc chính tam phẩm thì hắn ta cũng không để vào mắt, chứ đừng nói đến tiểu quan trước mặt còn là người Hán.
“Hừ, ngươi làm không tệ, đợi sau khi ngươi trở về, ta sẽ bẩm báo với Tam công tử không thể thiếu công lao của ngươi!”
Ở trong mắt tên tùy tùng, dù một tên người Hán như Triệu Khách là quan viên, vẫn là chó của Nguyên tộc bọn họ.
Công lao lớn cái gì, cho cục xương là đủ.
Nhưng Triệu Khách cũng không lập tức quỳ xuống đất tạ ơn như ước nguyện của hắn ta, ngược lại đôi mắt híp thành một đường thẳng theo dõi hắn ta, khiến trong lòng hắn ta run rẩy.
Lời nói tiếp theo của Triệu Khách lại khiến đôi mắt tên tùy tùng trợn tròn, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh tràn vào theo chóp mũi.
“Hạ quan xin nhận ý tốt của đại nhân, ta chỉ e hôm nay ngài không về được.”
Triệu Khách nói xong, thanh huyết chùy kia lại rơi vào trên tay Triệu Khách.
“Ngươi làm gì?” Nhìn cây búa trên tay Triệu Khách, tên tùy tùng không khỏi hét to: “Tên cẩu nô tài nhà ngươi, ta là tùy tùng thiếp thân của Tam công tử, anh hùng thảo nguyên, ngươi dám động đến ta, Tam công tử sẽ lột da con chó nhà ngươi!”
Khuôn mặt Triệu Khách lạnh lùng chậm rãi giơ đầu búa lên, trong hai con ngươi tràn ra sự lạnh lẽo, đầu búa trên tay nện vào đầu hắn ta.
“Ken két!”
Theo tiếng xương sọ vỡ vụn, hai con ngươi của tên tùy tùng lồi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách như có chết cũng phải nhớ kỹ dáng vẻ của Triệu Khách.
Chỉ có điều, vẻ mặt dữ tợn của hắn ta lại đổi lấy một búa không nương tay của Triệu Khách.
“Phanh phanh phanh” theo tiếng xương cốt bị gõ quanh quẩn trong núi rừng.
Ở một bên khác, Vương Ma Tử cất bước tiến lên, trong lúc vô hình khí tràng như núi ập xuống.
Trong mắt Đại Trí hòa thượng hiện ra tia sáng khát máu, trong lòng đột nhiên thấy hối hận, hối hận vì sao lại dẫn Triệu Khách đến sau núi.
Hắn ta chỉ muốn giết chết sứ giả của Tam công tử, lại không ngờ khiến mình rơi vào trong nguy hiểm.
“A di đà Phật, thí chủ phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật, huống hồ ngươi và ta cũng không có oán thù, cần gì…”
“Ồn ào!”
Đại Trí hòa thượng còn chưa nói hết câu, Vương Ma Tử đã đến gần một bước, theo tốc độ tiến lên này một luồng khí tràng như dời núi lấp biển tới gần, dường như muốn rút sạch không khí xung quanh.
Bàn tay thô to nhô ra, đón lấy vỗ xuống đỉnh đầu Đại Trí hòa thượng.
Nhìn như một bàn tay bình thường lại khiến hư không xung quanh bắt đầu mơ hồ, thậm chí có thể thấy được gợn sóng vô hình khuấy động trong lòng bàn tay Vương Ma Tử.
Lúc gợn sóng lướt qua mặt đất, cây cỏ và hòn đá trên mặt đất phát ra từng tiếng răng rắc lạch cạch, sau đó hóa thành cảnh tượng nát bấy khủng bố.
Trong ấn tượng của rất nhiều người thì người đưa thư hệ cận chiến đều là sự tồn tại thiệt thòi, chỉ dựa vào thân thể máu thịt và tem năng lực tiến hành liều chết chém giết.
Nhưng lại không biết một người đưa thư hệ cận chiến chân chính, sau khi thực lực đạt đến một loại cực hạn nào đó, lực lượng thể hiện ra đủ để thay đổi tất cả.
Cũng như Vương Ma Tử lúc này, sau khi hắn ta trải qua trạng thái phế nhân rồi khôi phục thực lực lại, có một sự hiểu biết càng sâu hơn với võ đạo.
Bây giờ có con tem hoàng kim gia trì càng như thoát thai hoán cốt, cá vượt long môn.
Đối mặt với một chưởng khủng bố như thế, Đại Trí hòa thượng mặt xám như tro, nhưng khi ánh mắt nhìn thoáng qua chùa miếu to lớn trong núi rừng không xa đã dần thành hình, Đại Trí hòa thượng như nhận được sự ủng hộ, niềm tin kiên định, chẳng sợ hãi, ánh mắt nhìn về phương xa như có thể xuyên qua vòm trời.
Trong đầu thoáng qua hình ảnh ngày hôm qua Tam Giới và hắn ta gặp nhau, có nói với hắn ta: “Đại Trí, sư phụ rất thất vọng về ngươi!”
Lúc này Đại Trí còn nhớ rõ ánh mắt của Tam Giới khi nói chuyện với hắn ta, trong mắt đầy thương hại và đồng tình.
Đại Trí rất quen thuộc với ánh mắt này, vì lúc hắn ta nhìn về phía những người đáng thương ăn no rảnh rỗi, ngu muội vô tri kia cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như thế.
Ở trong mắt Tam Giới, dường như hắn ta không khác gì những tên dân đen đó.
Hắn ta không hiểu mình đã làm sai điều gì, bản thân Bồ Tát kinh đã là thủ đoạn phổ độ thế nhân của Phật môn, thế nhân vô tri, dùng Phật pháp để siêu độ thì có lỗi lầm gì.