Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2176 - Chương 2176 - Tráng Chí Cơ Xan Hồ Lỗ Nhục

Chương 2176 - Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục
Chương 2176 - Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục

Ở thời kỳ nhạy cảm này, đường đột đến cửa như thế, dù có Miêu Đạo Nhất dẫn tiến thì đối phương cũng sẽ có sự cảnh giác rất lớn với hắn.

Triệu Khách tự tin có thể xóa bỏ sự cảnh giác của đối phương, nhưng điều này sẽ hao tốn thời gian rất dài và sức lực.

Làm không tốt sẽ trực tiếp bị đẩy đến trước mặt Phật môn, bị coi là tấm bia gỗ, vậy được không bù nổi mất.

Cho nên sau khi Triệu Khách do dự một chút vẫn lắc đầu nói: “Ta là kinh lịch Tào vận sử tư, trở lại Đại đô chắc chắn phải đến Tào vận sử tư báo cáo, có lẽ sau đó còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”

Triệu Khách không trực tiếp từ chối, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Hừ, với bản lĩnh của ngươi, cần gì làm quan tham dự vào việc trong chốn hồng trần này.”

Miêu Đạo Nhất nhìn bến đò đằng xa càng ngày càng gần, quay đầu khuyên Triệu Khách: “Không bằng ngươi từ quan đi, chờ sau biện luận Phật Đạo lần này ta sẽ dẫn tiến ngươi gia nhập môn hạ Toàn Chân giáo ta, về sau chúng ta làm sư huynh đệ thì thế nào!”

Tuy Miêu Đạo Nhất không thích Triệu Khách lắm, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung lại phát hiện, mình ở cùng với Triệu Khách còn vui vẻ hơn lúc hắn ta ở cùng với những sư huynh trong Trọng Dương cung.

Dù sao Miêu Đạo Nhất vẫn là người trẻ, nếu đổi lại là giang hồ tiền bối ở trong Toàn Chân giáo, tuyệt đối không dễ dàng đưa ra lời mời thế này với Triệu Khách.

Quả nhiên, lần này Triệu Khách từ chối rất thẳng thắn.

“Chúng ta khác đạo, chí hướng của ta không ở trên tiên đạo sơn lâm lục dã như có như không kia, ta thấy Phật cũng tốt, Đạo cũng được, đều chỉ là thủ đoạn giết người.”

Nghe lời này của Triệu Khách, Miêu Đạo Nhất cũng thấy nghẹn lời, hắn ta lại cảm thấy Đạo là Đạo, vô tung như có như không lại bao trùm phía trên thế tục.

Đệ tử Toàn Chân giáo đều là tưởng pháp như thế, trở thành quốc giáo cũng vì ổn định thiên hạ, tranh đoạt Đạo vận như vậy.

Nhưng do Triệu Khách nói ra những thứ này lại biến thành tầm thường, chỉ được coi là thủ đoạn đơn thuần.

Miêu Đạo Nhất nhướn mày, hỏi lại Triệu Khách: “Vậy chí hướng trong lòng ngươi là cái gì?”

Triệu Khách gật đầu với Heo mập, hai người rời khỏi khoang thuyền đứng ở trên đầu thuyền.

Triệu Khách thấy được bến đò Đại đô ở phương xa, tình cảnh xinh đẹp phồn hoa.

Ngoại trừ thương thuyền và thuyền hàng, e rằng số lượng thuyền hoa của những cô nương kia là nhiều nhất.

Mặc dù là ban đêm, đèn lồng trên những thuyền hoa này muôn màu muôn vẻ chiếu rọi trên mặt sông, chiếu rọi ra ánh sáng mê ly kỳ ảo.

“Ngươi xem!”

Triệu Khách đưa tay chỉ.

Miêu Đạo Nhất nhìn theo phương hướng mà Triệu Khách chỉ, ngoại trừ những cô nương đứng trên boong thuyền hoa, vũ mị yêu kiều mời gọi tiếp khách, lại không thấy có chỗ nào đặc biệt.

Hắn ta quay đầu, kỳ quái nhìn Triệu Khách: “Đây là chí hướng của ngươi?”

“Đúng! Ngươi nhìn phong cảnh xinh đẹp lộng lẫy này đi, có lẽ những gia nô Hán gầy như que củi kia từng có ruộng đất thuộc về bọn họ, ngươi nhìn những nữ tử mặc hở hang kia đi, có lẽ tổ tiên từng là thư hương môn đệ. Người Hán sống ở chỗ này, bẩm sinh đã bị đánh vào tiện tịch, dù ngươi là một thư sinh hay một quan viên hoặc là một người dân bình thường, ở trong mắt người Nguyên tộc chỉ là dê bò lợn chó, khác nhau ở chỗ thịt người Hán sẽ nhẵn mịn hơn người sắc mục kia một chút, vào miệng sẽ ngon hơn.”

Lời nói của Triệu Khách khiến khuôn mặt Miêu Đạo Nhất đỏ bừng, mới biết được mình nghĩ nhầm.

Nhưng lúc này Triệu Khách quay đầu, trong hai con người hờ hững lại sinh ra một tia u quang đâm thẳng vào tâm thần người ta, lại nghe giọng điệu của Triệu Khách trở nên dữ dội hơn.

“Ngươi biết cái gì gọi là phá thai đầu không?”

Miêu Đạo Nhất lắc đầu? Không hiểu những lời này của Triệu Khách có liên quan gì với chí hướng của hắn.

Triệu Khách cười lạnh: “Rất nhiều bách tính mang thai thứ nhất, dù nam hay nữ đều phải phá thai, vì nữ tử Hán tộc muốn kết hôn còn phải giao ra đêm đầu tiên của mình cho những lão gia môn Nguyên tộc kia hưởng thụ mới có thể lập gia đình, cho nên phá bỏ thai thứ nhất là vì giữ huyết mạch người Hán.”

Nghe đến đó, vẻ mặt Miêu Đạo Nhất hơi mất tự nhiên.

Cuối cùng hắn ta vẫn chỉ là tiểu đạo sĩ vừa xuất sơn môn, dù thiên tư trác tuyệt, được trưởng bối trong môn coi là đệ tử trung kiên nhưng tính cách vẫn giản dị ngây thơ.

Đối mặt với người Nguyên tộc, trong lòng hắn ta cũng có chỗ không cam lòng nhưng chỉ giới hạn ở chỗ không ưa những người cao cao tại thượng này, đối với tình cảnh của người Hán, hắn ta cũng biết được một hai lại không tìm hiểu sâu hơn.

Vì ở trong mắt sư môn Toàn Chân giáo, thay đổi triều đại chỉ là xu thế của thiên mệnh, Đạo gia càng phải thuận theo thiên mệnh mà đi.

Chỉ cần không liên quan đến đạo vận căn cơ của Toàn Chân giáo, mặc kệ ngoài sơn môn sóng lên sóng xuống.

Cho tận đến khi Miêu Đạo Nhất rời khỏi sơn môn, thấy được tình cảnh 300 quân Hán bị coi là mồi nhử, bị Nguyên quân trực tiếp tàn sát, trong lòng mới không khỏi sinh ra hạt giống oán hận.

Sau khi Triệu Khách giật dây, hắn ta giết chết tiểu tướng Nguyên quân kia, đến nay nhớ đến sự sảng khoái kia, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng rung động.

Bình Luận (0)
Comment