Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2177 - Chương 2177 - Tráng Chí Cơ Xan Hồ Lỗ Nhục (2)

Chương 2177 - Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục (2)
Chương 2177 - Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục (2)

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, đến cuối cùng Miêu Đạo Nhất chỉ là thiếu niên sẽ không nghĩ đến một tầng càng sâu hơn, cũng không nghĩ vì sao mình thấy quân Hán bị tàn sát, tâm trạng lại trở nên vội vàng xao động như thế.

Cho đến giờ phút này, lời nói của Triệu Khách như mơ hồ đẩy ra cánh cửa lớn giải đáp cho hắn ta.

Lại thấy Triệu Khách gọi ra Đại Hạ đỉnh, thu Heo mập vào trong đỉnh, sau đó ôm quyền nói với Miêu Đạo Nhất: “Miêu đạo trưởng, sau này còn gặp lại.”

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết đáp án!” Thấy Triệu Khách muốn đi, Miêu Đạo Nhất tiến lên một bước vặn hỏi, trong lòng hắn ta đã có một phương hướng mơ hồ nhưng còn thiếu một bước cuối cùng.

Triệu Khách đưa lưng về phía Miêu Đạo Nhất, đôi mắt dưới hàng mày kiếm sáng ngời, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng nõn, hắn không để ý đến lời hỏi thăm của Miêu Đạo Nhất mà cất bước đi vào Đại Hạ đỉnh.

Lại nghe Triệu Khách vừa đi vừa thì thầm.

“Tĩnh Khang sỉ, do vị tuyết.

Thần tử hận, hà thời diệt!

Giá trường xa đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.

Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.

Đãi trùng đầu thu thập cựu sơn hà, triều thiên khuyết.(2)”

(2) Đây là lời bài thơ của Nhạc Phi sau khi bách tính ủng hộ Nhạc gia quân bị sát hại, cảm thấy chí lớn khó vẹn toàn.

Đọc xong bài thơ này, Triệu Khách đã trốn vào Đại Hạ đỉnh, theo một vệt kim quang rời đi trước một bước.

Trên đầu thuyền chỉ còn lại một mình Miêu Đạo Nhất ngây ngốc si mê, trong miệng lẩm bẩm lại bài thơ mà Triệu Khách vừa nói.

Còn chưa đọc hết một lần, sắc mặt Miêu Đạo Nhất đã tái nhợt, đây là bài thi từ “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi tiền triều.

Triệu Khách dùng bài thơ này để nói ra chí hướng của hắn, đồng thời cũng là một sự mỉa mai với hắn ta.

Nhạc Phi chết chưa được trăm năm, người Hán thời nay lại không có can đảm và sự hào hùng của Nhạc Phi năm đó.

Toàn Chân giáo tự khoe là quốc giáo, trên thực tế chỉ là công cụ của Nguyên triều, bây giờ càng gặp phải tình cảnh bị bỏ rơi.

Lúc này đối mặt với thi từ của Nhạc Phi, Miêu Đạo Nhất tự hỏi mình còn có ba phần huyết tính, là nam nhi đỉnh thiên lập địa, cũng bị bài thơ này làm cho xấu hổ mà chết không ngẩng đầu lên được.

“Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết. Ha ha ha ha…”

Trong khoang thuyền, Tiểu Yên căng thẳng nhìn Miêu Đạo Nhất ngồi ở mũi thuyền đột nhiên cười ha hả, tiếng cười từ nhẹ nhàng đến điên cuồng, cuối cùng cười xong lại khóc ròng.

Hắn ta thua, hắn ta xem thường xuất thân bàng môn tà đạo của Triệu Khách, lại nhiều lần chịu thiệt trên tay Triệu Khách, căn cứ vào lòng dạ thiếu niên muốn vượt qua Triệu Khách một lần.

Không ngờ trước khi chia tay, đối phương chỉ để lộ ra chí hướng của mình đã khiến hắn ta tự ti mặc cảm, vô cùng xấu hổ.

Một tát này đánh hắn ta không có lời nào để nói.

Qua một lúc sau, Tiểu Yên thấy Miêu Đạo Nhất đã bình tĩnh lại, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi lên trước: “Công tử.”

Miêu Đạo Nhất ngẩng đầu, dường như sau khi khóc một trận tâm trạng đã bình tĩnh lại.

“Hắn nói bỏ thai đầu và quyền xử nữ là thật sao?”

Miêu Đạo Nhất suy nghĩ thật lâu mới hỏi Tiểu Yên.

Tiểu Yên gật đầu: “Là thật, cho dù là nhà dân nghèo cũng phải bỏ thai đầu, nếu giữ lại hài tử chỉ bị người Hán khác khinh bỉ là tạp chủng.”

“Vậy vì sao bọn họ không phản kháng?”

Miêu Đạo Nhất nói xong sắc mặt ảm đạm, hắn ta hỏi ra câu này lại cảm thấy da mặt đỏ hồng.

Đúng vậy, vì sao không phản kháng!

Ánh mắt Miêu Đạo Nhất như lửa yên lặng nhìn bến đò phồn hoa lộng lẫy đằng xa, lần này hắn ta không thấy được sự phồn hoa, chỉ thấy được xác chết máu xương đầy đất.

Trong chốc lát hắn ta siết chặt hai tay thành nắm đấm, thở sâu dùng giọng điệu chỉ có mình nghe được lầm bẩm: “Ngươi có thể làm, ta cũng có thể.”

Đại đô Nguyên triều Khai Bình.

Nhìn con đường người đi tấp nập, còn phồn hoa hơn cả suy nghĩ của Triệu Khách.

Nơi này ngoại trừ người Hán còn có người sắc mục, Nguyên triều như một quái vật khổng lồ thống trị đất đai bát ngát.

Đây là một thế giới tàn bạo, một dân tộc du mục tùy ý xâm lược văn minh khác, giẫm đạp những văn minh huy hoàng cao ngạo đó ở dưới chân tùy ý giày vò hành hạ.

Dân Hán siêng năng trở thành nô lệ của Nguyên tộc, Chu Biện tự xưng là quốc vương bất phàm bị chiến sĩ Nguyên tộc dùng đồ đao chặt đứt đầu, sử dụng đầu quốc vương làm thành chén rượu tinh xảo.

Những công chúa tóc vàng mặc váy dài hoa lệ kia yên lặng mở bắp đùi của mình ra, nghênh đón một vị lại thêm một vị chiến sĩ Nguyên tộc.

Nhưng sau khi thoải mái tàn sát, những chiến sĩ Nguyên tộc này đã bắt đầu học được cách hưởng thụ.

Vô số kim ngân tài bảo như là nước chảy, chảy vào trong Đại đô Nguyên triều, vô số mỹ nữ như chó phủ phục bên chân những lão gia quý tộc kia.

Bồ đào tửu ngọt ngào kia trôi xuống cổ họng, mục nát như vô số sâu mọt bắt đầu tùy ý làm bậy sinh sôi ở trong Đại đô, bao gồm cả gian khách điếm kia cũng bắt đầu buôn bán nô lệ.

Sau khi Triệu Khách từ chối chủ điếm đề cử mua bán nữ nô lần thứ ba, nhìn tòa thành vô cùng phồn hoa trước mặt, trong lòng Triệu Khách không khỏi than thở.

Bình Luận (0)
Comment